NẮNG ẤM CHỜ ANH – Chương 21: Gặp lại người phụ nữ mang tên mẹ
Tác giả: Mr.Bin
Một tuần sau lễ cưới, Trần Hạo Thiên vẫn sinh hoạt, làm việc như thường. Không ai nhắc lại di chúc của cha anh, cũng không ai dám hỏi anh có suy nghĩ gì về thân thế thật sự.
Chỉ có Nhã Chi là người duy nhất hiểu…
Đằng sau vẻ điềm tĩnh đó là một tâm hồn đang lặng lẽ rối loạn.
Tối hôm đó, khi hai người ngồi cạnh nhau trong phòng đọc, cô khẽ hỏi:
“Anh có định tìm mẹ ruột của mình không?”
Hạo Thiên không nhìn cô, chỉ đáp:
“Có. Anh cần gặp bà. Không phải để đòi lại điều gì… mà để biết rốt cuộc tại sao.”
Ba ngày sau, nhờ một mối liên hệ từ luật sư riêng của cha nuôi, anh tìm được manh mối. Người phụ nữ tên Lệ Hương, hiện sống tại Đà Lạt, trong một căn nhà nhỏ, lặng lẽ ẩn danh hơn hai mươi năm.
Khi họ đến nơi, bà Hương đang ngồi trong vườn, cắt tỉa hoa hồng. Nhìn thấy người lạ, bà hơi sững người.
Nhưng khi ánh mắt bà chạm phải ánh mắt của Trần Hạo Thiên…
Bà buông kéo, đứng dậy, lùi một bước.
“Hạo… Hạo Thiên?”
Anh gật đầu, giọng trầm và bình thản đến lạ:
“Bà nhớ tôi?”
“Bà…” – Bà Hương run rẩy. “Bà là mẹ con…”
“Là người đã bỏ con lại cho người khác nuôi từ khi con chưa biết gọi hai tiếng ‘cha mẹ’.” – Anh nói tiếp, không run, không tức giận, nhưng từng lời như xé lòng.
Bà Hương bật khóc.
“Bà… không xứng. Nhưng bà không có lựa chọn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nang-am-cho-anh/nang-am-cho-anh-chuong-21-gap-lai-nguoi-phu-nu-mang-ten-me.html.]
“Lựa chọn?” – Anh cười nhẹ. “Năm đó, cha tôi – tức là anh trai của cha ruột tôi – đã cố giữ con lại. Mẹ cũng có thể ở lại. Nhưng mẹ đã đi.”
Bà Hương quỳ xuống:
“Lúc đó mẹ mới mười chín… không dám đối mặt, không có chỗ nương tựa. Mẹ tưởng rằng… để con lại nhà họ Trần là con sẽ có cuộc sống tốt nhất.”
Nhã Chi đứng phía sau, lặng người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông lạnh lùng ấy… rung rẩy.
“Bà sống mấy mươi năm thanh thản không?” – Anh hỏi, mắt đỏ hoe.
“Không. Không đêm nào mẹ ngủ yên. Mẹ dõi theo con lớn lên từ xa… mẹ biết con thành đạt, con giỏi… nhưng mẹ không dám xuất hiện.”
Anh bước đến, không đỡ bà dậy.
Chỉ khẽ nói:
“Mẹ không nuôi con. Cũng chưa từng yêu con như một người mẹ. Nhưng… con vẫn gọi mẹ một tiếng cuối cùng: ‘mẹ’.
Từ ngày mai, con sẽ không quay lại đây.
Nhưng con sẽ gửi tiền chu cấp hàng tháng – không phải vì tình mẫu tử. Mà vì… con không muốn mang thêm hận thù trong lòng.”
Anh quay đi. Bà Hương òa khóc sau lưng.
Trên đường về, Nhã Chi im lặng mãi. Mãi đến khi anh ngồi lại trong xe, cô mới nắm lấy tay anh:
“Anh… ổn không?”
Anh quay sang, ánh mắt ngập trong ánh chiều tàn:
“Không ổn. Nhưng lần đầu tiên… anh cảm thấy nhẹ lòng.
Vì cuối cùng, anh đã khép lại quá khứ ấy – bằng sự tha thứ, chứ không phải oán hận.”
Cô gục đầu vào vai anh.
Và anh – lần đầu tiên – khóc.
Những giọt nước mắt không thuộc về một kẻ mạnh, mà thuộc về một người con… vừa rũ bỏ gánh nặng cả đời.