NẮNG ẤM CHỜ ANH – Chương 26: Một đêm mưa, hai người lạc nhau giữa m.á.u mủ và nghĩa tình
Tác giả: Mr.Bin
Trưa hôm đó, Diệp An để lại một mảnh giấy ngắn trên bàn ăn:
“Em xin lỗi. Em không muốn trở thành gánh nặng của ai cả.
Có lẽ em nên quay về với người đã nuôi em suốt hai mươi năm.
Nhưng em sẽ không quên những ngày sống ở đây… nơi em lần đầu biết mình còn có một người anh thật sự.”
Hạo Thiên đọc xong, chỉ ngồi im lặng rất lâu.
Nhã Chi bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Cô cũng không nói gì.
Vì cô hiểu – cảm giác bị rời bỏ… là điều đau đớn nhất với người từng đánh mất cả tuổi thơ.
Chiều đó, trời bất ngờ đổ mưa lớn.
Trần Hạo Thiên lái xe một mình, chạy vòng quanh từng khu mà Diệp An từng nhắc đến. Quán sách nhỏ cô hay ngồi. Khu chợ đêm cô từng ăn bánh tráng nướng. Cả quán trà sữa cô từng viết bài review đầu tiên.
Không thấy.
Tối muộn, anh ghé lại khu trọ cũ – nơi mẹ nuôi của Diệp An từng sống.
Đèn tắt. Cửa đóng. Một tờ giấy dán bên ngoài: “Chuyển đi – không để lại địa chỉ.”
Anh ngồi trong xe, nhìn mưa đập vào kính. Mắt cay xè.
Trong đầu vang lại tiếng Diệp An từng nói:
“Em không chắc em là m.á.u mủ… nhưng nếu được anh bảo vệ một lần thôi, em sẽ tin mình thật sự là em gái của anh.”
Và anh – người luôn mạnh mẽ trước mọi sóng gió – bỗng thấy mình chẳng là gì trong khoảnh khắc này.
Ở nhà, Nhã Chi bất ngờ lên cơn đau bụng dữ dội.
Máu rỉ ra. Bụng gò cứng.
Bác sĩ được gọi đến khẩn cấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nang-am-cho-anh/chuong-26-mot-dem-mua-hai-nguoi-lac-nhau-giua-mau-mu-va-nghia-tinh.html.]
Cô cố giữ tỉnh táo, chỉ kịp nhắn cho Hạo Thiên một dòng:
“Về đi… em và con cần anh.”
Điện thoại đổ chuông.
Hạo Thiên bật dậy như bị điện giật.
Anh quay xe giữa cơn mưa, phóng như bay về nhà.
Trong đầu anh là một nỗi sợ lớn hơn cả mất mát – nỗi sợ phải chọn giữa em gái vừa tìm thấy… và người vợ đang đối mặt sinh tử.
Bệnh viện.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu lần hai.
May mắn… chỉ là cơn co thắt cảnh báo. Nhưng bác sĩ dặn:
“Từ giờ phải tuyệt đối tránh xúc động mạnh. Cả mẹ lẫn con đều yếu.”
Anh ngồi ngoài hành lang, tay ôm đầu, lòng hoang mang rối bời.
Đêm đó, Diệp An bất ngờ quay lại bệnh viện.
Cô đứng ngoài phòng, lặng lẽ nhìn qua cửa kính.
Hạo Thiên bước ra, sững lại.
“Anh…” – Cô nghẹn ngào.
Anh chỉ khẽ hỏi:
“Em đã định bỏ đi bao lâu?”
Cô cúi đầu, nước mắt rơi:
“Em không biết. Em chỉ… sợ rằng nếu ở lại, em sẽ phá vỡ gia đình của anh.”
Anh tiến lại gần, vòng tay ôm cô thật chặt:
“Gia đình này… chỉ vỡ khi em chọn đi.
Máu mủ là điều không chọn được. Nhưng gia đình… là điều có thể giữ.”