NẮNG ẤM CHỜ ANH - Chương 1: Giấc mộng hoa rơi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 18:01:02
Lượt xem: 1

NẮNG ẤM CHỜ ANH – Chương 1: Giấc mộng hoa rơi

Tác giả: Mr.Bin

Tiếng còi xe rít lên, chói tai như xé toạc cả bầu không khí tĩnh lặng.

Lâm Nhã Chi ngã gục giữa vũng m.á.u đỏ rực, ánh mắt mở trừng trừng, nhìn bầu trời xám xịt như chính cuộc đời của cô suốt năm năm qua.

Cô đã từ bỏ tất cả để chạy theo một kẻ ăn bám, những tưởng đó là tình yêu. Để rồi cuối cùng, bị phản bội, bị sỉ nhục, bị lừa dối đến chết.

Cô cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, thoảng như sương khói. Giây phút nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng trong tâm trí cô... lại là khuôn mặt lạnh lùng, điển trai của người đàn ông năm ấy – chồng cũ cô từng vứt bỏ, Trần Hạo Thiên.

“Anh có thể chịu đựng cả thế giới quay lưng… nhưng không thể chịu đựng em rời đi.”

Câu nói đó… hóa ra là thật.

“Lâm Nhã Chi tiểu thư, mời xuống dùng bữa sáng.”

Giọng nói cung kính vang lên. Cô mở mắt. Căn phòng này… không lẽ...

Cô bật dậy, bước tới chiếc gương lớn treo trên tường. Phản chiếu trong đó là một khuôn mặt trẻ trung, làn da trắng hồng không tì vết, mái tóc dài xõa nhẹ... là chính cô của năm năm trước!

“Đây là…” Cô lắp bắp. “Mình sống lại?”

Tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô nhìn đồng hồ: ngày 12 tháng 6 – chính là ngày trước khi cô đệ đơn ly hôn với Trần Hạo Thiên, để chạy theo tên bạn trai cũ “nghèo mà tình cảm” như cô từng nghĩ.

Cơ hội thứ hai đã đến. Ông trời cho cô quay lại… để làm lại cuộc đời.

Hôm ấy, Trần Hạo Thiên bước vào phòng ăn như thường lệ – cao lớn, lạnh lùng, dáng vẻ tài phiệt từ trong máu.

Anh liếc cô một cái, định ngồi xuống như mọi khi, không nói gì.

Nhưng cô bước đến gần, nhẹ giọng:

“Em có thể… ngồi ăn sáng cùng anh không?”

Đôi mắt đen lạnh lẽo ấy hơi lay động.

Anh nhìn cô một lúc lâu, như muốn đọc được ẩn ý sau vẻ bình thản đột ngột đó. Cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng, nhưng bàn tay đặt d.a.o dĩa khựng lại giữa không trung.

Cô mỉm cười. Nụ cười ấy… không còn là giả tạo như kiếp trước.

Trong ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính, Lâm Nhã Chi hiểu rõ:

Kiếp này, cô sẽ không bỏ lỡ người đàn ông ấy lần nữa.

 

Bữa sáng trong biệt thự Trần gia luôn được chuẩn bị hoàn hảo đến từng chi tiết: bánh mì nướng giòn thơm, trứng ốp la lòng đào, một chút salad xanh và ly sữa hạnh nhân ấm. Nhưng hôm nay, không khí tại bàn ăn dường như có gì đó khác biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nang-am-cho-anh/chuong-1-giac-mong-hoa-roi.html.]

Không phải vì đồ ăn – mà là vì ánh mắt của Trần Hạo Thiên, đang âm thầm quan sát cô vợ tưởng như đã quá quen thuộc, nhưng sáng nay lại mang dáng vẻ hoàn toàn xa lạ.

Cô không còn mang biểu cảm lạnh nhạt, tránh né thường thấy. Thay vào đó là một nụ cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên vẻ dịu hiền – xen lẫn sự ngượng ngùng khó hiểu.

“Anh có muốn thêm cà phê không?” – Lâm Nhã Chi đột ngột cất tiếng, tay chủ động rót thêm cho anh một tách.

Trần Hạo Thiên hơi khựng lại, ngước nhìn cô, chậm rãi hỏi:

“Em… bị làm sao à?”

Câu hỏi khiến cô suýt bật cười.

Anh luôn là người như thế – lạnh lùng, thực tế, không ưa mập mờ. Nếu cô có hành động bất thường, anh sẽ hỏi thẳng, không vòng vo.

“Không có gì. Em chỉ... thấy chúng ta chưa từng ăn sáng với nhau như thế này. Đột nhiên em muốn thử.” – Cô trả lời thành thật.

Hạo Thiên không nói gì nữa, chỉ tiếp tục dùng d.a.o cắt bánh mì, nhưng ánh mắt lại lướt qua cô thêm vài lần. Dù anh không biểu hiện rõ, cô biết anh đang nghi ngờ. Và cô càng chắc chắn, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, cô cần kiên nhẫn và bền bỉ hơn nữa.

Sau bữa sáng, cô tiễn anh ra cửa.

Bình thường, anh sẽ tự lên xe mà không nói một lời. Nhưng hôm nay, cô đứng ở cửa, mỉm cười:

“Đi làm cẩn thận. Nếu có thời gian... mình ăn tối cùng nhau nhé?”

Ánh mắt anh hơi giãn ra.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua – rồi anh khẽ gật đầu:

“Ừ.”

Cửa xe đóng lại, chiếc Rolls-Royce rời khỏi cổng lớn.

Lâm Nhã Chi đứng đó, giữa nắng mai dịu dàng, trái tim dường như có chút nhói lên... nhưng là nhói vì hi vọng.

Vào trong phòng, cô mở lại tủ quần áo, bắt đầu dọn dẹp. Ở kiếp trước, chính tại ngăn kéo này, cô giấu giấy tờ chuyển nhượng tài sản – chuẩn bị đưa cho tên bạn trai cũ, hy vọng giúp hắn “khởi nghiệp”. Và rồi... tất cả chỉ là một cú lừa. Hắn biến mất với tiền, còn cô thành trò cười trong giới thượng lưu.

Nhưng kiếp này – không có chuyện đó.

Cô lấy hết giấy tờ đó, xé vụn. Ánh mắt đầy dứt khoát.

“Tôi sẽ không lặp lại sai lầm nữa.”

Cô không cần làm lại thế giới, cô chỉ cần làm lại trái tim – trái tim từng bỏ rơi người xứng đáng.

Tối nay… liệu anh có thật sự trở về dùng bữa với cô?

Lâm Nhã Chi mỉm cười mơ hồ, trong lòng vang lên lời hứa thầm thì với bản thân:

“Em sẽ khiến anh yêu em… một lần nữa. Nhưng lần này, là mãi mãi.”

Loading...