Anh sững sờ, ôm con gái bước gần một bước, giọng lạnh như băng.
“Quê cách đây hơn ba trăm cây , trưa hôm qua đón bố lên, chiều nay họ đến . Anh xem, họ là mới tạm thời quyết định xuất phát hôm qua, ngay cả thời gian thu dọn hành lý cũng ?”
Tôi liếc mắt đống đặc sản chất đống ở cửa, rõ ràng chuẩn , “Hay là lên kế hoạch từ lâu, từ đầu đến cuối đều hề ý định hỏi ý kiến ?”
Ánh mắt Trần Minh Chu lóe lên, cứng cổ phản bác.
“Thế chẳng là vì cô quản tiền xong ! Đây là tầm xa, cô đáng tin cậy!”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt hùng hồn của lạ lẫm đến đáng sợ.
Nhìn đàn ông chung chăn gối năm năm, đột nhiên cảm thấy, cuộc hôn nhân năm năm , lẽ ngay từ đầu là vở kịch độc diễn của riêng .
“Tùy .”
Tôi tranh cãi nữa, ôm Hân Hân lên giường, lưng về phía tắt đèn ngủ.
Sáng hôm , dậy lúc sáu giờ để làm bữa sáng như thường lệ.
Đến tận bảy giờ rưỡi, Trần Minh Chu mới chui khỏi phòng ngủ với mái tóc rối bời, thấy cảnh tượng bàn ăn, sắc mặt liền đổi.
Trong đĩa là món thịt kho tàu còn sót từ tối qua, mỡ đông lóng lánh bề mặt.
Bên cạnh là hai cái bánh bao chay nguội ngắt, ngay cả một cốc sữa nóng cũng .
“Cái gì đây?”
Anh chỉ bàn ăn hỏi Bà Trần đang nhặt rau.
“Cơm thừa canh cặn tối qua đó, vứt phí quá.”
Bà Trần ngẩng đầu lên, “Bánh bao là sáng nay hấp, còn nóng hổi.”
“Dạ dày con , ăn đồ nhiều dầu mỡ thế !”
Trần Minh Chu vội vàng vòng vòng, vốn bệnh viêm dày, bữa sáng thanh đạm.
“Mẹ, làm món gì dễ tiêu hóa một chút ? Ví dụ như cháo hoặc mì.”
“Cháo thì ninh nửa tiếng, mì thì còn đun nước, phí công lắm.”
Bà Trần đặt rổ rau xuống, giọng điệu bất mãn.
“Cơm thừa ăn thì thiu ? Bố con và hồi ở quê, cơm thừa hâm ba còn chẳng nỡ bỏ , là cô chiều hư con đấy!”
Trần Minh Chu đồng hồ treo tường.
Anh bực bội xoa đầu, vớ lấy một cái bánh bao nhét miệng, nhai đến mỏi quai hàm, khi còn quên liếc xéo một cái.
Tôi thong thả thức dậy, vệ sinh cá nhân, bộ đồ công sở ép chặt đáy tủ.
Người phụ nữ trong gương vẻ tiều tụy, nhưng ánh sáng trong mắt thể che giấu.
Vừa bước đến cửa, Bà Trần đuổi theo .
“Cô đấy? Hân Hân còn ở nhà cơ mà!”
“Đi gặp bạn.”
Tôi cúi xuống giày, cố ý giơ chiếc túi xách tay lên.
“Yên tâm, cho con bé ăn sữa .”
Cái gọi là “gặp bạn”, thực là phỏng vấn.
Công ty phỏng vấn là một văn phòng kế toán nhỏ, quy mô lớn, nhưng lợi thế là gần nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nam-nam-lam-lo/chuong-3.html.]
Lý lịch của , dù ba năm gián đoạn, vẫn vượt qua vòng phỏng vấn một cách suôn sẻ.
“Cô Hứa, năng lực chuyên môn của cô vững vàng, chúng mong cô thể sớm nhận việc.”
Cầm tay thư chấp nhận làm việc (offer), mua một cốc sữa ven đường, hài lòng về nhà.
Vừa mở cửa thấy giọng Bà Trần.
“Hân Hân, ! Con gái con đứa, mà yếu ớt thế hả!”
Tôi nhanh chóng bước phòng khách, thấy Bà Trần đang giằng lấy con gấu bông trong tay Hân Hân, con bé đến đỏ cả mặt.
Tôi lập tức ôm Hân Hân lòng, lấy chiếc bánh ngọt nhỏ mua dỗ con, Bà Trần một bên lời bóng gió.
“Không phiền bà bận tâm.”
Tôi ngắt lời bà , giọng điệu kiên định.
“Tôi kế hoạch sinh đứa thứ hai.”
Mặt Bà Trần lập tức sầm , đập đùi kêu lên.
“Cô gì cơ? Con trai nuôi cô, cô còn chịu sinh con nối dõi tông đường cho nhà họ Trần ? Cô thấy với nhà họ Trần !”
Tôi ôm Hân Hân ngừng , ngẩng đầu đối diện với ánh mắt bà , khóe miệng nở một nụ .
“Sau cần con trai bà nuôi nữa.”
Tôi lắc lắc thư thông báo nhận việc trong tay, giọng rõ ràng và mạnh mẽ.
“Tôi tìm việc , thứ Hai tuần chính thức làm.”
“Cô dám làm ư?”
Bà Trần túm chặt cổ tay , lòng bàn tay thô ráp của bà làm đau điếng.
“Việc nhà ngập đầu thế ai quản? Ai trông Hân Hân? Minh Chu tan làm ăn gì? Cô làm dâu, lo ở nhà vun vén gia đình, chạy ngoài khoe mẽ mặt mũi thế coi !”
“Không ! Cô định biến thành bảo mẫu cho cô !”
Tôi dùng sức hất tay bà , cổ tay lập tức hằn lên mấy vệt đỏ.
Hân Hân sợ hãi rụt lòng , vòng cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ .
“Đây là chuyện của , cần thương lượng.”
Tôi ôm con gái về phía phòng ngủ.
“Việc trông Hân Hân sẽ tự sắp xếp thỏa, còn bữa ăn của Trần Minh Chu, chẳng bà đích quản lý gia đình ? Vừa bà dịp trổ tài đấy.”
“Cái con bé !”
Bà Trần tức đến mức dậm chân lưng .
“Tôi sẽ với Minh Chu, xem nó xử lý cô thế nào!”
Tôi đóng cửa , cách ly lời rủa xả bên ngoài.
Hân Hân vai , hỏi nhỏ.
“Mẹ ơi, bà nội thích con ?”
Tim thắt , vội vàng hôn lên trán con bé.
“Không , bà nội chỉ là quen với cuộc sống ở đây thôi.”
lời thốt , ngay cả bản cũng thấy chột .