Năm năm lầm lỡ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-30 06:12:17
Lượt xem: 66

 “Năm nay nhà tiết kiệm bao nhiêu tiền ?”

 

 Tôi đút nốt miếng cơm cuối cùng miệng con gái, đầu ngón tay còn dính chút bột ăn dặm mà Hân Hân nuốt hết.

 

 “Tiết kiệm đồng nào , chẳng một xu nào cả.”

 

 Tôi rút khăn giấy lau miệng con gái, giọng bình thản như đang về thời tiết hôm nay.

 

 Sắc mặt chồng lập tức sa sầm, chiếc đũa trong tay “cạch” một tiếng đập mạnh xuống bàn ăn, làm bát đĩa va loảng xoảng.

 

 Hân Hân giật , cái miệng nhỏ méo xệch, nước mắt chực trào .

 

 “Anh nhỏ thôi!”

 

 Tôi lập tức ôm con gái lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng con, ngẩng đầu lên thì ánh mắt lạnh .

 

 “Con bé còn ở đây đấy.”

 

 Trần Minh Chu như thấy, lớn giọng hơn.

 

 “Cô tiêu tiền quá xa xỉ ? Lương một vạn tệ một tháng, cô bảo chẳng để dành đồng nào?”

 

 Hân Hân trong vòng tay lớn hơn, cơ thể bé nhỏ cứ nấc lên từng hồi.

 

 Tôi hít sâu một , nén cơn bực dọc trong lòng, bế con gái lên.

 

 “Hân Hân ngoan, đưa con về phòng ngủ nhé.”

 

 Tôi mất hơn nửa tiếng so với bình thường để dỗ con ngủ.

 

 Tôi rón rén bước khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa , đối diện với khuôn mặt âm u của Trần Minh Chu.

 

 Bữa ăn trong phòng khách vẫn dọn dẹp, bát đĩa bày bừa bộn.

 

 Trần Minh Chu ghế sofa, khoanh tay ngực, thấy thì lập tức mở lời.

 

 “Hôm nay cô rõ cho , tiền rốt cuộc hết?”

 

 “Còn nữa?”

 

 Tôi đến bàn ăn, bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, giọng mang theo sự mệt mỏi thể che giấu.

 

 “Tiền trả góp nhà bảy ngàn, trả góp xe ba ngàn rưỡi, hai khoản cộng chiếm gần hết lương của . Tiền sữa bột, bỉm, thức ăn dặm, thêm cả phí tiêm phòng và khám sức khỏe của Hân Hân, mỗi tháng hai ngàn. Tiền điện nước, gas, phí quản lý chung cư, tiền mạng, cộng thêm chi phí sinh hoạt hàng ngày như gạo, dầu, muối, cái nào mà cần tiền?”

 

 Tôi đặt bát đĩa bồn rửa, tiếng nước chảy ào ạt, nhưng thể xua tan mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g trong khí.

 

 “Mấy hôm Hân Hân cảm cúm sốt cao, riêng tiền viện hơn bốn ngàn, còn sinh nhật tháng , cứ đòi mua dây chuyền vàng cho , tốn tám ngàn, tất cả những thứ đó quên hết ?”

 

 Trần Minh Chu khựng một chút, lập tức phản bác.

 

 “Thế thì cũng đến mức tiết kiệm đồng nào chứ? Hồi còn bé, bố lương ba ngàn tệ một tháng mà vẫn để dành mười lăm ngàn tệ mỗi năm!”

 

 “Năm xưa cô là kế toán, tính toán kỹ lưỡng hơn ai hết, đến lúc quản gia đình thì thành dân 'sạch túi' cuối tháng ?”

 

 Trần Minh Chu đột ngột dậy, ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nam-nam-lam-lo/chuong-1.html.]

 

 “Cô lấy tiền trợ cấp nhà đẻ chứ gì? Mẹ sớm bảo đề phòng cô , nhà cô điều kiện , chắc chắn sẽ lén lút trợ cấp. Trước đây tin, ngờ cô thật sự làm chuyện !”

 

 Câu châm ngòi cho ngọn lửa giận dữ tích tụ bấy lâu trong .

 

 Kết hôn năm năm, từ một kế toán chuyên nghiệp thương trường trở thành một nội trợ thời gian.

 

 Hằng ngày chỉ cuồng với con cái và việc nhà, thời gian các mối quan hệ xã hội cho riêng , đổi là sự nghi ngờ .

 

 “Tôi trợ cấp nhà đẻ?”

 

 Tôi lạnh một tiếng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

 “Trần Minh Chu, tự đặt tay lên n.g.ự.c mà , bố bao giờ tiêu của một xu nào ? Lần viện, tất cả đều là tiền tiết kiệm riêng của , còn chẳng đến bệnh viện một !”

 

 “Anh nghi ngờ trợ cấp nhà đẻ, nghĩ đến bản ! Mỗi tháng tiếp khách, hút t.h.u.ố.c uống rượu, tiền mừng cưới, tiền phúng điếu cho bạn bè , cái nào ít ?”

 

 “Tôi làm thế là vì công việc! Vì cái nhà !”

 

 Trần Minh Chu cứng cổ phản bác.

 

 “Sự hy sinh của cho cái nhà là hy sinh ?”

 

 Mắt đỏ hoe, giọng nghẹn , nhưng vẫn thẳng lưng.

 

 “Anh bây giờ chỉ trích tiêu xài hoang phí, trợ cấp nhà đẻ? Anh tra sổ sách thì tự tra , hóa đơn, biên lai trong nhà đều giữ hết, xem dùng tiền của làm chuyện gì hổ thẹn với cái nhà !”

 

 Trần Minh Chu đến á khẩu, mặt lúc xanh lúc trắng.

 

 Mãi một lúc , mới lạnh.

 

 “Cô là kế toán chuyên nghiệp, sổ sách làm kín kẽ? Tôi là ngoài nghề làm tra ? Thôi cần nữa, vốn định dùng tiền tiết kiệm năm nay để xây nhà mới cho bố ở quê, nhưng tiền thì đành đón họ lên đây ở .”

 

 Anh dừng , ánh mắt mang theo một tia đắc ý, như thể nắm điểm yếu của .

 

 “Từ hôm nay trở , cô cũng cần quản chuyện tiền bạc trong nhà nữa, để quản! Tôi xem thử, để dành tiền !”

 

 Năm năm cống hiến của , trong mắt chỉ là điều hiển nhiên.

 

 Tôi hít sâu một , nén sự chua xót và phẫn nộ trong lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lùng.

 

 “Tùy .”

 

 Chiều hôm , thấy tiếng gõ cửa.

 

 Khoảnh khắc mở cửa, một luồng mùi hỗn tạp giữa khói t.h.u.ố.c và bột giặt rẻ tiền xộc .

 

 Bà Trần xách một chiếc túi dứa cồng kềnh, ông Trần phía đang hút thuốc.

 

 “Đây là nơi cô ở ?”

 

 Bà Trần đợi mời thò đầu quanh phòng khách, lông mày lập tức nhíu thành một cục.

 

 “Ghế sofa mới thế trải khăn phủ? Bị bẩn thì giặt khó bao, đúng là tính toán chi li!”

 

 Tôi còn kịp mở lời, Trần Minh Chu nhanh chóng bước từ phòng ngủ, đỡ lấy chiếc túi dứa từ tay hùa theo.

Loading...