“Tao để con bé gọi tao là thầy nữa, tao nó gọi tao là chú cơ!”
Trời ạ.
Tôi từng nghĩ vị đại sư nghiêm khắc trong giới múa thể những lời như thế.
“Cháu sợ tấn công dồn dập quá sẽ làm cô sợ…”
“Cũng tại chú đấy, ngày nào cũng lười biếng, giúp cháu một tay gì cả.”
Nói xong những lời , Mạnh Hàng đầu .
Cậu thấy , sững tại chỗ.
Bầu khí lập tức lạnh xuống.
Chỉ đầu dây bên là thầy chuyện gì đang xảy vẫn còn hét toáng lên:
“Gì , gì nữa, tín hiệu kém ?”
“Thằng nhóc , thấy ai hả?”
“Này !”
Tôi cầm lấy điện thoại trong tay Mạnh Hàng, trực tiếp đáp :
“Chú ơi, là cháu, Ôn lê ạ.”
Ngoại truyện-Tằng Sơ
1
Tôi mất ngủ ba đêm liên tiếp .
Bác sĩ kê thuốc ngủ cho .
Có lúc uống thuốc , mơ màng , thường mơ thấy Ôn Lê.
Mơ thấy thời gian của chúng .
Khi chúng mới đính hôn.
Mọi thứ lúc dường như vẫn còn .
Cô từ sân khấu nhảy xuống, chạy về phía từ xa.
“Tằng Sơ, Tằng Sơ!”
Giọng của cô lúc nào cũng dễ như thế.
Tôi kìm , ôm chầm lấy cô .
Giấc mơ luôn kết thúc đúng khoảnh khắc đó.
Tôi bừng tỉnh, hoảng hốt với tay tìm, tim đập loạn lên.
căn phòng tối đen như mực.
Không gì cả.
Chỉ còn một , thê thảm đáng thương.
Giống như một con ch.ó nhỏ chủ nhân vứt bỏ.
Tôi khám bác sĩ.
Kết quả chẩn đoán cũng gì bất ngờ.
Tôi gặp vấn đề tâm lý.
Mất ngủ, thỉnh thoảng còn sinh ảo giác.
Tôi bắt đầu sợ những nơi đông , lúc đang họp với cấp , đột nhiên thấy Ôn Lê đẩy cửa bước .
Cô đeo túi xách nhỏ, giọng điệu khác gì ngày xưa.
Nhíu mày làm nũng với : “Tằng Sơ, hẹn chơi mà đến muộn nữa !”
Tôi vội : “Đều là của , tặng quà bù cho em, tha cho nhé?”
Phía , những cấp quản lý đang nghiêm túc như thể gặp ma.
Từng mở to mắt .
chẳng ai dám thở mạnh.
Bởi vì… họ thấy Ôn Lê.
Chỉ một như kẻ điên.
2
Thật , năm năm , khi Ôn Lê nước ngoài, một thời gian mất kiểm soát.
Khi , tìm kiểu gì cũng thấy cô .
WeChat, Weibo, thậm chí cả những phần mềm xem video, tất cả các công cụ liên lạc, cô đều chặn .
Không chừa chút đường lui nào.
Tôi gần như phát điên.
Tôi đến biệt thự nhà họ Ôn.
Bác trai bác gái cũng chịu gặp .
Tôi liền chờ ở ngoài.
Ngày nào cũng đến, mưa gió cũng màng.
Có bạn còn ma nhập .
Cuối cùng, cha của Ôn Lê cũng chịu gặp .
“Cậu đừng tới nữa, Lê Lê còn liên quan gì đến nữa .”
Đây là đầu tiên thấy bác trai dùng ánh mắt lạnh lùng và xa cách như , trong giọng còn mang theo một chút giận dữ.
Tôi cúi đầu:
“Ít nhất… xin bác hãy cho cháu cô đang ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/muon-mang/chuong-7.html.]
“Ở ?” Bác trai kéo nhẹ khóe môi, “Nó sang Mỹ học thêm , tự tìm .”
Tôi thật sự Mỹ.
New York, Los Angeles, California — tất cả các trường đại học khoa múa, gần như tìm khắp.
chẳng kết quả gì.
Không trường nào tên Ôn Lê trong danh sách trúng tuyển.
Tôi bước đại lộ ở New York, qua vội vã.
Không ai dừng vì .
Còn cô gái từng một lòng một yêu , cứ thế đánh mất.
3
Sau khi trở về từ Mỹ, Hồ Ương tìm đến .
Cô dùng tay hiệu:
【Tằng Sơ, mạnh mẽ lên, em sẽ luôn ở bên !】
【Anh còn nhiều việc làm, đừng quên mục tiêu biến công ty thành tập đoàn lớn của chúng !】
Kỳ lạ thật.
Rõ ràng đây thấy Hồ Ương luôn tràn đầy sức sống như thế, sẽ cảm thấy vui.
bây giờ chỉ thấy phiền.
“Ôn Lê còn chẳng tìm , em còn tâm trạng nghĩ đến mấy thứ đó?”
Tôi hất tay cô .
Hồ Ương sững sờ.
Cô mấp máy môi, hình như đang gọi tên .
Tôi :
“Sau đừng đến tìm nữa. Em hành động của em dễ gây hiểu lầm ?”
Sau đó, Hồ Ương thật sự xuất hiện nữa.
Nghe , cô ở bên với chú ba của .
Bạn bè , những tin đều vô cùng kinh ngạc.
“Làm thể chứ? Chú ba của ! Ông béo đầu hói, chẳng là già mà còn ăn cỏ non …”
“Tiểu Hồ Ương chẳng từng sẽ tự tay gây dựng sự nghiệp ? Sao cuối cùng vẫn dựa dẫm đàn ông …”
Chỉ là phản ứng gì.
Dường như, chợt nhận một điều.
Thực , bản chất của cô từ đến nay vẫn luôn như , từng đổi.
Tham vọng lớn, nhưng đủ năng lực để nâng đỡ khát vọng của .
Giống như năm đó nhờ Ôn Lê giúp cô thoát khỏi vùng núi nghèo.
Lần cô chỉ là đổi sang dựa một khác mà thôi.
4
Tôi như ma xui quỷ khiến, đến xem cuộc thi múa của Ôn Lê.
Tôi chuẩn một chiếc nhẫn.
Đó là chiếc nhẫn mua từ năm năm .
Nhìn cô và Mạnh Hàng phối hợp ăn ý, như một sức mạnh nào đó điều khiển, khu vực phỏng vấn.
Tôi đưa hoa và chiếc nhẫn .
Trời …
Lúc đó căng thẳng đến mức nào.
Chiếc hộp đựng nhẫn trong túi áo , xoa tới xoa lui liên tục.
Tôi tưởng tượng vẻ mặt của cô khi thấy chiếc nhẫn.
Sẽ ngạc nhiên chứ? Sẽ vui mừng chứ?
Hay thậm chí là dọa sợ?
.
Ôn Lê chỉ lạnh nhạt.
Cô : Không, Tằng Sơ, chúng từng quen .
Tôi cứ thế cô bỏ .
Cô và Mạnh Hàng vui vẻ, hề đầu thêm một nào nữa.
Nhiều năm , vì công tác, chuyến công tác đến Anh.
Lúc Ôn Lê trở thành một bậc thầy trong giới múa cổ điển.
Chỉ cần cô sân khấu, lập tức sẽ trở nên rực rỡ chói lọi.
Tôi khán đài, lặng lẽ xem một buổi biểu diễn của cô .
Cô nhận .
Khoảnh khắc thấy cô biểu diễn sân khấu, cảm thấy lồng n.g.ự.c như sắp tràn đầy.
Cuối cùng cũng gặp cô .
Dù trong mắt cô còn chỗ cho nữa.
chỉ cần thể từ xa, xa, cô thêm một nữa, thấy như băng qua muôn trùng núi sông.
Đã thấy mãn nguyện .
Hoàn -
Tác giả: Mộng Vương