Thật đúng là... Ngạc nhiên.
Chống dậy, ánh mắt phức tạp : "Đầu óc hỏng ?"
Trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên:
"An An, sai , thật sự sai , thể rời xa em, thật sự thể rời xa..."
"Được , câm miệng ."
Tôi thao thao bất tuyệt, làm bộ làm tịch đáng thương.
Đau đầu nhức óc, ấn huyệt thái dương: "Anh phòng sách , dọn dẹp một chút, lát nữa chúng sẽ chuyện tử tế."
29.
Sáng sớm như gặp ma.
Tôi rửa mặt, chằm chằm gương trong phòng tắm hồi lâu, mới Phó Lăng rốt cuộc ý gì.
Anh hối hận, với ?
Điên ?
Thư phòng, như cũ ở sô pha, ánh mắt vô định giá sách.
Đó là bức ảnh gia đình bốn chúng chụp năm ngoái, ôm con gái, ôm con trai, vui vẻ.
Anh cứ như , đôi mắt đỏ hoe và rưng rưng nước.
Tôi đến.
“Cần gửi ảnh cho , để về xem ?”
Anh sửng sốt, giọng khàn khàn: "An An, ... …”
Tốc độ cực nhanh:
"Anh hối hận, nên như ... Anh yêu em, cũng cần em, em, cuộc sống của về cũng sẽ sống như thế nào."
"Anh sống chút nào!"
Tôi nhíu mày : "Tin tức mới nhất mỗi ngày, đầu danh sách đều là , nhiều như trong lòng, chỗ nào ."
“Đó chỉ là, chỉ là, thử xem thể quên em .”
Trên mặt hiện lên nỗi thống khổ:
" phát hiện thể làm , chỉ cần họ thôi, cảm thấy em sẽ tức giận, thậm chí dám chạm họ... Một khi chạm , trong đầu tiếng bảo rằng em sẽ thực sự cần nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/muon-mang-jfgy/chuong-16.html.]
"Anh sai , An An, thật sự sai , lúc thấy tẻ nhạt là do già mồm láo, là đê tiện, là ."
"Là bởi vì em ở bên cạnh, quá thỏa mãn, quá cao hứng, mới bởi sinh tâm tư nên , thật sự sai ."
Tôi lẳng lặng , nhắc nhở:
"Một năm , khi chán , hề do dự chút nào."
“Khi lao cuộc sống mới chẳng cao hứng !”
“Cả đời cũng quên , khoảnh khắc ly hôn, như trút gánh nặng.”
“Cảnh tượng đó thật sự khó quên.
Lại về hiện tại hối hận, thật sự càng buồn .”
30.
Tôi hỏi :
"Trước khi ly hôn, , chúng ở chung quá lâu, nên thấy chán ghét , nhưng mà bởi vì ân tình cứu rỗi, mới thể đối với ."
"Hôm nay, yêu ? Không cảm thấy mâu thuẫn ?"
Anh cúi đầu, đầu ngón tay co đặt đầu gối, lông mi chớp chớp, vô cùng bất lực :
"Không xứng đáng."
"Khoảng thời gian đó, thể hồ đồ, suy nghĩ sai lầm... Xin ."
Tôi gật đầu: "Suy nghĩ của con sẽ đổi theo thời gian, hiểu."
" là Phó Lăng, như thế nào liền dám cam đoan, mấy tháng... Không, vài ngày , suy nghĩ của so với hiện tại sẽ đổi?"
"Nói chừng chờ khỏi cái cửa , sẽ cảm thấy già như , như , thể bằng các cô gái trẻ trung xinh ngoài , sẽ hối hận vì khi tới đây ."
Anh im lặng, gì.
Vì thể phản bác.
Một năm , lúc ly hôn, cũng từng nghĩ tới ngày hôm nay ở chỗ cầu xin tha thứ.
Chính cũng ngờ thái độ đối với sẽ đổi, đây mới là chuyện thống khổ nhất.
Chỉ thể thật lâu, đáy mắt tràn đầy khát vọng.
Tôi thở dài.
"Tôi cảm thấy, chính cũng hiểu rõ suy nghĩ của chính ."