Mười năm thanh xuân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-24 05:28:55
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi và Bùi Quân Trạch quen năm mười lăm tuổi, kết hôn năm hai mươi lăm tuổi, đến nay ba mươi lăm tuổi .

Chúng từ bàn tay trắng đến khi chút thành tựu như bây giờ.

Tôi đỗ xe chỗ trống bên lề đường, bộ công viên ghế dài, những cặp tình nhân trẻ đang đùa giỡn ở phía xa.

Không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật , tình cảm yêu đương đều thể đường hoàng khỏi miệng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng của Bùi Quân Trạch truyền tới.

"Bên bảo hiểm gọi cho chuyện gia hạn, còn bảo hôm qua em gặp t.a.i n.ạ.n xe ?"

Gió nhẹ thổi qua, trong đầu bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường.

"Ừ."

Giọng điệu nhiễm vài phần lo lắng: "Tại với ?"

Tôi thu hồi tầm mắt: "Tôi tự thể xử lý ."

Đầu dây bên còn âm thanh nào nữa, đó là tiếng tút tút khi cuộc gọi ngắt.

Đã từng, nghĩ là chỗ dựa của , bất kể xảy chuyện gì cũng đều tìm giải quyết.

mưa bão, trong nhà mất điện, sợ hãi gọi điện cho khi đang công tác.

Anh : "Hạ Tri Tình, em bao nhiêu tuổi , chẳng lẽ tự xử lý ?"

"Lần nào cũng lo cho em, thật sự phiền phức."

Sau đó, bao giờ tìm đến nữa.

Đột ngột viêm dày nhập viện, là một .

Mẹ bệnh mất, cũng là một lo hậu sự.

Thậm chí, ngay cả chuyện xảy đầu năm nay, cũng hề .

Khi phố phường bắt đầu lên đèn, trở về nhà, lấy điện thoại đặt món cay tê, sofa nghỉ ngơi.

Cửa phòng mở , đồng hồ, mới tám giờ.

Bùi Quân Trạch trong hai năm gần đây bao giờ về nhà chín giờ.

Lần lâu nhất, chúng trôi qua suốt ba tháng mà với câu nào.

Anh chủ động nắm lấy tay : "Tri Tình, em là vợ , chuyện gì thì , chúng cùng gánh vác."

Tôi rút tay , chút thảng thốt và xa lạ.

Lần cuối chúng nắm tay là từ mấy năm .

Hôn càng .

Hơn nữa chúng sớm ngủ riêng phòng.

Nói là vợ chồng, chẳng thà là bạn cùng nhà.

"Bùi Quân Trạch, tự thể làm ."

Anh chút mất kiểm soát, hét lên với .

"Vậy em cần làm gì? Chuyện gì cũng tự em, chồng của chỉ để làm cảnh thôi ?"

Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ vẻ bình thản mặt.

"Chẳng lẽ ?"

"Chính , những chuyện thể tự xử lý thì đừng làm phiền ."

"Mặc dù chúng kết hôn , nhưng đều là những cá thể độc lập."

Bùi Quân Trạch khàn giọng.

"Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà em nỡ nhớ lâu đến thế ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/muoi-nam-thanh-xuan/chuong-2.html.]

Cũng cứ nhớ mãi.

Mà là mỗi giao tiếp với , một trăm câu, chắc đáp một câu.

Khao khát sẻ chia cứ thế biến mất dần.

Sau đó, máy của , mỗi lúc cần nhất đều tìm thấy .

Thật một cũng thể xử lý chuyện.

"Bùi Quân Trạch, Tô Nguyệt mới là cần bảo vệ hơn, ?"

Tô Nguyệt trẻ trung hơn , sức sống hơn .

luôn thể gọi Bùi Quân Trạch chỉ bằng một cuộc điện thoại.

Bao gồm cả lúc đầu năm, khi bàn mổ lạnh lẽo, chồng cần ký tên chẳng thấy tăm .

Ngay khoảnh khắc tiêm t.h.u.ố.c mê, y tá đưa tờ giấy cam kết phẫu thuật đến mặt .

Anh thì càng thêm giận dữ.

"Em đúng là điên ! Định mấy lời chua ngoa đó cho ai đây?"

"Tô Nguyệt là thực tập sinh của , là cấp , chỉ là chăm sóc cô thôi."

Tôi lạnh: "Cho nên? Anh mua xe cho cô , đưa cô du lịch, lúc qua đời thì ở Luân Đôn cùng cô ngắm ."

"Bùi Quân Trạch, cần gì che giấu vụng về như thế."

Anh còn định gì đó thì cửa phòng gõ vang.

Giọng nhí nhảnh của Tô Nguyệt truyền .

"Xin chào, đồ ăn của chị đến đây."

Tôi mở cửa phòng, đầu tiên quan sát kỹ Tô Nguyệt.

mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, một chút mỡ thừa, làn da căng mọng như thể búng nước.

, trong đôi mắt trong veo đều là sự khinh miệt hề che giấu, đặt túi đồ ăn lên kệ.

"Chị chắc là vợ của Bùi tổng nhỉ, em là thực tập sinh của , Tô Nguyệt."

Đối diện với bàn tay đang đưa của cô , chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ngón áp út.

Đó là nhẫn cưới của .

Nửa năm mất tích một cách kỳ lạ, hóa đang đeo tay cô .

Tô Nguyệt càng rạng rỡ hơn, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Đẹp đúng , đây là Bùi tổng tặng em đó, đúng , đây là đồ ăn chị đặt."

" mà em cũng nhắc một câu nhé, lớn tuổi , buổi tối ăn nhiều dầu nhiều muối dễ phù nề, chuyển hóa ."

Tôi cầm lấy phần mì cay tê đó, vứt thùng rác ngay mặt bọn họ.

"Có lý, cho nên những thứ, nên vứt thì vứt thôi."

Tô Nguyệt ấm ức rơi hai hàng nước mắt.

"Chị cố ý làm ? Nếu thích em, em chứ gì."

Bùi Quân Trạch che chắn cô ở phía , sang trách móc .

"Em ý gì ? Nguyệt Nguyệt lòng mang đồ ăn đến cho em, mà em chà đạp tấm lòng như thế ?"

Tô Nguyệt sụt sùi: "Bùi tổng, hai đừng cãi mà."

Anh gắt gỏng: "Chẳng qua chỉ là một phần đồ ăn, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ tuổi, hiểu chuyện, em chấp nhặt với cô làm gì?"

"Vứt cái kiểu gì, em thật là khắc nghiệt."

Khắc nghiệt.

Tôi ánh mắt khiêu khích của Tô Nguyệt, bỗng nhiên .

Loading...