Chị giải thích với khách:
“Phía kiểm tra, sợ mất thời gian của .”
“Đi đường vòng sẽ nhanh hơn.”
Rồi chị vỗ nhẹ tay :
“Về sớm, chị xem xem em khó chịu chỗ nào.”
Khoảnh khắc , tim trượt thẳng xuống đáy vực.
Tôi ngờ cái cớ tùy tiện bịa ban nãy trở thành lý do cuối cùng khiến hung thủ thả !
Thấy khó chịu, chị liền lo lắng đưa khách về sớm, đường tắt cho nhanh. Sự quan tâm của chị, vô tình biến thành tấm lá chắn bảo vệ tên sát nhân.
Tôi nóng ruột như lửa đốt, chỉ lập tức gõ chữ cho chị sự thật. hiểu thể làm .
Chiếc xe rẽ con đường nhỏ. Đêm tối, đường vắng, ánh sáng lờ mờ chẳng thấy bóng . Một khi tay ở nơi , t.h.i t.h.ể chúng lẽ sẽ lâu mới phát hiện. Trong thời gian , đủ cơ hội một nữa trốn thoát.
nếu vượt qua chốt kiểm soát, đưa đến đúng nơi , thì càng chẳng thể bắt .
Tôi làm gì đây? Làm thế nào để nhắc chị mà khiến cảnh giác?
Cuối cùng, nghĩ một cách.
Cử động ngón tay cứng đờ, khó khăn gõ lên màn hình:
“Chị ơi, tối nay em ăn chân giò hầm.”
Âm thanh điện t.ử vang lên, chị sững . Chị sang , trong mắt đầy nghi hoặc.
Bởi suốt một năm nay, chúng từng nhắc đến món chân giò hầm.
Đêm hại, đáng lẽ chị đón . chị bận nấu món chân giò thích nhất nên rời bếp , mới bảo tự về. Vì mà chị áy náy mãi thôi, cho rằng chính vì món ăn đó mà gặp chuyện.
Từ đó, chị nấu nữa, còn cũng nhắc . Cả hai âm thầm loại bỏ món ăn khỏi thế giới của .
Nhìn gương mặt ngạc nhiên của chị, tiếp tục gõ:
“Chân giò hầm ngon lắm. Em còn ngửi thấy mùi của nó nữa.”
Việc nhớ mùi cơ thể hung thủ, chị cũng . Tôi hy vọng sự khác thường và ẩn ý trong câu chữ thể khiến chị nhận điều gì đó.
Nghe đến đây, mắt chị trợn to. Chị đầu đầy kinh hãi.
Chị hiểu !
ngay khoảnh khắc , chị bật .
“Viên Viên, bác sĩ tình trạng của em thể ảnh hưởng đến tâm lý. Chị chuẩn tinh thần, nhưng ngờ đến nhanh như . Đừng sợ, mai chị đưa em kiểm tra.”
Cơn tuyệt vọng như sóng lớn ập đến, nuốt chửng .
Thường An
Chị chỉ hiểu, mà còn cho rằng đang vấn đề tinh thần.
Chị đạp ga, xe lao nhanh. Chúng sắp rời khỏi đường tắt. Mà khỏi đoạn , đến nơi yêu cầu chỉ còn xa nữa.
Chẳng lẽ chỉ trơ mắt kẻ hủy hoại cả đời bỏ trốn ngay mắt?
Đột nhiên, tiếng phanh chói tai vang lên. Cú giật mạnh khiến chồm về phía . Chị bóp còi, quát lớn:
“Anh lái xe !”
Tôi mới nhận : một chiếc ô tô đen vượt từ trái lên, phanh gấp chặn đầu xe chị.
Một đàn ông trung niên đầu đinh bước xuống, lắc lắc tấm thẻ:
“Cảnh sát đây. Xuất trình căn cước công dân và bằng lái!”
“Vì cô né kiểm tra?”
Chị căng thẳng đưa giấy tờ, hòa.
“Xin … Em gái khó chịu, vội đưa nó bệnh viện nên mới rẽ đường nhỏ. Mong thông cảm.”
Cảnh sát kiểm tra giấy tờ sang . Ánh mắt ông dịu . Ông gật đầu, giọng nghiêm khắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mui-huong-ky-la-ke-thu-ac-dang-o-tren-xe/chuong-2-mot-nguoi-phu-nu.html.]
“Có gấp mấy cũng kiểm tra. Nhỡ hung thủ đang ở xe thì ?”
Nói , ông hiệu hạ kính .
Khi trông thấy đàn ông , sắc mặt cảnh sát lập tức trầm xuống. Tay ông dần đưa về phía hông.
“Tháo mũ, bỏ khẩu trang. Đưa căn cước công dân!”
Hơi thở nghẹn . Tim đập thình thịch.
Hung thủ cũng súng. Hắn chắc chắn sẽ ngoan ngoãn chịu trói.
Người ghế vẫn bất động. Giọng cảnh sát gầm lên, tay chạm đến súng:
“Tôi lệnh tháo khẩu trang và mũ!”
Tôi dồn hết sức, điên cuồng gõ:
“Hắn chính là hung thủ!”
Ngay lúc định gửi câu cho cảnh sát, phía hành động.
Hắn rút súng, cũng chẳng bỏ chạy, mà phối hợp tháo mũ và khẩu trang.
Nhìn thấy gương mặt , cả như đạn b.ắ.n trúng, cứng đờ.
Đó là một cô gái trẻ.
Tóc cô nhét trong mũ, đeo khẩu trang, mặc đồ nam rộng thùng thình nên nhận giới tính.
Cô tháo tai , xin đưa căn cước cho cảnh sát:
“Xin , nhạc nên thấy.”
Giọng cảnh sát lập tức buông lỏng:
“Giờ hung thủ còn bắt . Các cô nhớ cẩn thận.”
Cảnh sát rời , chị nổ máy tiếp. Chị bực bội đập vô-lăng:
“Tên súc vật đó, bắt b.ắ.n bỏ cũng nhẹ!”
Tôi nhắm mắt, đầu óc hỗn loạn.
Chẳng lẽ ngửi nhầm?
Không thể nào!
Tôi tuyệt đối thể quên mùi đó. Mất khả năng cử động, năm giác quan của đều nhạy bén hơn . Ngày nào cũng tự ép nhớ mùi , vì đó thể là manh mối duy nhất.
Thế mà hôm nay thất bại.
nản, ngược còn bừng lên quyết tâm mới.
Nếu phụ nữ mùi , thì chỉ hai khả năng:
Một: cô từng tiếp xúc với mùi đó, và thể cho manh mối.
Hai: cô tiếp xúc trực tiếp với hung thủ.
Trong tình hình chắc chắn, tuyệt đối thể hỏi thẳng. Nhỡ là khả năng thứ hai thì hỏng bét.
Tôi chỉ còn cách đợi xem cô xuống xe ở , chị điều tra.
Xe chạy khỏi đường tắt, tiếp tục hướng về . Tôi quan sát cô qua gương chiếu hậu. Cô đường, đang gõ điện thoại liên tục như trò chuyện với ai đó.
Khi còn hai cây nữa đến điểm dừng, cô bỗng ngẩng đầu:
“Chị ơi, dừng một chút. Bạn em đang đợi ở ven đường, tiện thể cho cô lên.”
Chị vốn dễ tính, lập tức đồng ý. Một cô gái cao gầy, đeo khẩu trang từ bóng tối bước , mở cửa ghế .
Cô mới lên xe… cũng mùi đó.
Và ngoài mùi , còn ngửi thấy thứ khác.
Hít sâu, tim co thắt .
Mùi m.á.u nồng nặc!