"Thứ nhất, con gái cục nợ, con bé quan trọng hơn bất cứ ai. Thứ hai, chuyện của và Cố Tùng đến lượt bà quản , bà còn quản con trai con dâu , cái tay là vươn quá dài ?”
"Ngoài , scandal của mấy phòng nhà họ Lục mấy năm nay lẽ nào còn ít ?”
"Gia cảnh của kém cỏi đến , ít nhất cũng một cô dì cam tâm làm cho khác, bà đúng ?"
"Cô!" Bà lão giận tím mặt.
Chắc là từng ai dám chuyện với bà như , bà một tay ôm ngực, một tay chỉ : "Có còn chút giáo dưỡng nào ! Đây là thái độ cô chuyện với bề !"
Lục Cập nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Bà nội, chú Cố hết sự quan tâm của bà ."
Cậu bé giơ màn hình điện thoại , đó hiển thị cuộc gọi đang diễn .
"Chắc hẳn chú Cố sẽ đích cảm ơn bà."
Lục Cập lộ mấy chiếc răng nanh, nở nụ lễ phép, nhưng lời khiến sắc mặt bà lão tái mét.
"Đồ ăn cây táo rào cây sung, cháu quên họ Lục !
"Quả nhiên Tư Đình thích cháu là lý do cả!"
"Cháu cũng thể mang họ Lục mà."
Lục Cập thờ ơ : "Mang họ An thì ? An Cập, cũng phết."
Tôi thấy bà lão tức đến nỗi tay run lẩy bẩy, sợ bà tức đến hỏng , vội vàng bảo tài xế ở cửa đưa bà .
Gây náo loạn đến mức , Lục Cập đương nhiên sẽ về nhà ăn Tết nữa.
Tôi hỏi bé gọi điện cho Cố Tùng khi nào.
"Nhiên Nhiên gọi bà hai 'bà nội' mà bà còn chẳng thèm để ý!”
"Bà gần đây đặc biệt nịnh bợ chú Cố, nên cháu gọi điện thẳng cho chú , để chú tự xử lý thôi."
"Cũng khéo mách lẻo thật."
May mắn là Nhiên Nhiên tổn thương gì.
Lúc , bé đang tò mò chúng chuyện, nặn cục bột mới nhào bàn để chơi.
Nhiên Nhiên một thói quen là , đó là bé phân biệt rõ ràng giữa và lạ, lời của những liên quan bé để tâm.
Đặc biệt khi Lục Cập cần về nhà họ Lục nữa, cô bé vui vẻ đến nỗi còn trời trăng mây đất gì.
Màn kịch nãy sớm bé gạt khỏi đầu.
Khi chuông cửa reo, còn tưởng là bà lão nhà họ Lục .
Tôi và Lục Cập , nửa giây , bé nhanh chóng gọi điện cho Cố Tùng.
Không ngờ, tiếng chuông vang lên từ cửa.
Vừa mở cửa, Cố Tùng với gió tuyết phủ vai ở bên ngoài.
Tôi và Nhiên Nhiên bao giờ đón giao thừa náo nhiệt như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mua-xuan-hoa-no-chao-don-em/chuong-22.html.]
Hai đứa nhỏ tắm rửa xong từ sớm, mặc quần áo mới màu đỏ, mỗi đứa thắt hai chỏm tóc nhỏ, đáng yêu hệt như những em bé trong tranh Tết.
Trước khi Lục Cập mặt nặng mày nhẹ định giật tung mấy chỏm tóc đó, dùng điện thoại chụp liên tục nửa tiếng.
Bữa cơm tất niên do và Cố Tùng cùng làm, thêm cả sủi cảo tròn tám món.
Không ngờ khi khỏi bếp, hai chỏm tóc đầu Nhiên Nhiên biến thành mười mấy cái, từng cái dựng ngược lên như pháo thăng thiên. Con bé tự nhảy múa khoái chí, còn Lục Cập thì đến cong cả lưng.
Anh một đoạn video cho Nhiên Nhiên, đó hài lòng xoa đầu con bé.
"Đợi con lớn sẽ cho con xem."
Bữa cơm tất niên kéo dài lâu, đến khi chương trình Giao thừa bắt đầu thì chúng mới dọn dẹp xong xuôi và xuống.
Lục Cập từ lôi một bộ cờ cá ngựa, bốn chơi đủ.
Sau khi học xong, Nhiên Nhiên luôn háo hức chờ ném xúc xắc.
Hơn nữa con bé may mắn, một buổi tối quân cờ của Cố Tùng và Lục Cập lượt con bé đuổi về căn cứ chín và bảy ...
Khi màn đêm tĩnh lặng, là mười một giờ đêm.
Nhiên Nhiên thức đêm đón giao thừa, nhưng ngủ gục ghế sofa.
Sau khi bế con bé về phòng, giục Cố Tùng về nhà cũ họ Cố đến thứ ba.
Cố Tùng bất đắc dĩ: "Anh thật sự bàn bạc với bố , buổi trưa đón giao thừa ở nhà cũ, buổi tối về đây.
Khi Lục Cập gọi điện cho , lái xe đường , là gấp rút đến tạm thời .
Nếu em cứ nhất định đuổi về, thì em tự với , đúng lúc bà còn gặp em..."
Anh bật cuộc gọi video của lên, làm bộ gọi .
Tôi sốt ruột, thốt ngay: "Chúng gặp !"
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Cố Tùng, từ từ lặp một nữa.
"Em gặp . Từ tận tám năm , gặp ."
Mấy ngày lễ nghiệp xảy một tình tiết sáo rỗng. Mặc dù giọng điệu của phụ nữ ăn mặc sang trọng đó ôn hòa, nhưng tư tưởng cốt lõi mà bà thể hiện giống hệt như bà cụ nhà họ Lục chiều nay.
Thật hiểu.
Mỗi khi nghĩ đến việc Nhiên Nhiên một tên vô công rỗi nghề lừa gạt, thậm chí còn cam tâm tình nguyện vì mà từ bỏ tiền đồ... bây giờ chỉ đánh cho tất cả những tên thanh niên tóc vàng mà thấy một trận.
Cố Tùng nhíu mày suy nghĩ một lát, đó khẳng định: " tám năm , năm thi đại học đó, đang công tác nước ngoài, nhớ rõ, cả năm đó bà về nhà dù là Tết Trung thu, Tết Nguyên đán sinh nhật bố .”
Tôi sững sờ.
"Có thể là bà lén lút về mà cho mấy ? Dù cũng liên quan đến tiền đồ của .
Bà sợ nếu em đồng ý với , sẽ thật sự từ bỏ việc du học..."
"Khoan ...Anh từng kể với về chuyện ..."
Nói đến giữa chừng, bỗng nhiên sực tỉnh.
"Lục, Phỉ, Chi!"