Tám năm trôi qua, khi nghĩ tên Cố Tùng, trong lòng cơ bản chỉ còn một chút tiếc nuối nhàn nhạt, như gió thổi mặt hồ.
Thậm chí khi gặp Cố Tùng ở bệnh viện, thấy trở thành một bác sĩ y thuật xuất chúng, kính trọng, thì ngay cả chút tiếc nuối đáng kể đó cũng còn.
Rõ ràng, thật sự buông bỏ .
Rõ ràng thật sự sắp quên hẳn Cố Tùng .
trớ trêu .
Tám năm , ngày hôm nay.
Cố Tùng một nữa, từng bước về phía .
"Thật đó." Cố Tùng sợ tin: "Gần đây đang thực hiện một dự án đầu tư, cần dòng tiền mặt, nên đặc biệt nhờ Triệu giúp cho thuê nhà."
Anh cụp mắt.
"Nếu em vì gặp mà... cũng thể chuyển đến nơi khác..."
Tôi đột nhiên cảm thấy Cố Tùng giống như chú mèo hoang thích mà từng gặp hồi đại học.
Nó luôn ngậm một miếng thức ăn hoặc một bông hoa, xổm đường về trường.
Thấy rời , nó cũng kêu quấn quýt, chỉ lịch sự theo cách một mét, xa gần, cùng đến tận ký túc xá mới bỏ chạy...
Tôi thở dài trong lòng.
"Không , em tin ."
Vừa , nhớ một chuyện khác.
"Số tiền nạp thẻ khám bệnh đó vẫn còn tám mươi hai nghìn chín trăm.
Trong tay em vẫn còn chút tiền, đợi tiền về tài khoản, em sẽ chuyển tổng cộng một trăm nghìn cho ."
"Không cần vội, ..."
Cố Tùng đến nửa chừng mới nhớ gì, nửa câu còn cứ thế nghẹn trong cổ họng.
Tôi cuối cùng cũng nhịn mà cong môi.
Cố Tùng nhướng mày.
"À đúng An Niệm, những lời cuối cùng Lục Phỉ Chi là ý gì ?"
"Cái gì mà thất bại thảm hại nọ?"
"..." Em giả vờ lơ đãng: "Em cũng rõ, linh tinh thôi mà."
"Vậy ." Cố Tùng khẽ một tiếng.
Hơi lạ, truy hỏi tiếp.
"Thôi , em thu xếp nghỉ ngơi sớm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mua-xuan-hoa-no-chao-don-em/chuong-19.html.]
Còn về Lục Phỉ Chi, tìm chút việc cho làm , gần đây chắc sẽ thời gian đến làm phiền em nữa ."
Sáng sớm hôm .
Tôi định ngoài mua đồ, ngờ gặp Cố Tùng chạy bộ buổi sáng về.
Dường như hỏi gì.
"Anh nghỉ phép . Hôm nay nghỉ đến mùng hai Tết, trong dịp Tết Nguyên Đán thiếu , sắp xếp trực luân phiên."
Tôi gật đầu.
Cố Tùng đưa cái túi trong tay cho .
"Đây là món bánh bao nhỏ ngon nhất ở con phố ngoài khu nhà , lỡ mua nhiều một chút, em và Nhiên Nhiên thử xem ."
Trong túi trong suốt đựng bữa sáng với ba loại khác , đủ cho bốn .
Em mím môi, còn kịp mở lời, thang máy "ding" một tiếng mở .
Lục Cập một tay xách cặp sách, sốt ruột lao ngoài.
"Bác sĩ Cố?" Cậu bé suýt chút nữa phanh kịp mà đ.â.m Cố Tùng.
Mắt đảo qua đảo chúng hai vòng, dường như hiểu điều gì đó.
Tuy nhiên nhắc gì đến.
"Thơm quá, đây là tiệm bánh bao năm ngoái hot đến mức xếp hàng dài ? Cô An, cháu thể ăn sáng ở chỗ cô ? Sáng nay ngoài kịp."
Tôi nhận lấy cái túi từ tay Cố Tùng.
"Hai cùng , Nhiên Nhiên cũng mới dậy."
Nhiên Nhiên thấy họ thì vô cùng vui vẻ.
Khi con bé xuất viện ngày hôm qua, Cố Tùng và bác sĩ Triệu đều lịch phẫu thuật cả ngày, chỉ kịp chào bác sĩ Tần.
Tối qua về nhà vẫn còn lẩm bẩm nhắc đến, ngờ sáng nay gặp .
Sau khi Lục Cập Cố Tùng sống ở đối diện, cứ như dính chặt lấy Cố Tùng .
"Bác sĩ Cố, cháu thể ở nhờ nhà chú nửa tháng nghỉ đông ?
Cháu thể trả tiền thuê, cháu còn thể làm việc nhà, giặt giũ nấu cơm lau cửa quét nhà cháu đều làm hết!
Cháu cũng tuyệt đối sẽ làm phiền chú, chỉ tối về tắm rửa ngủ, một cái giường nhỏ là ."
Cố Tùng liếc : "Chú nhỏ của cháu..."
Lục Cập lập tức cụp mắt, trông đáng thương: "Bây giờ chú nhỏ đến cháu cũng đề phòng, mấy hôm nay bà nội định đưa cháu miền Nam vài năm mới về."
Cố Tùng trầm ngâm một lát, đồng ý.
"Trong nhà còn một phòng nhỏ trống, cháu cứ dọn ."
Ăn sáng xong, Cố Tùng dẫn chúng nhà tham quan một chút.