"Người đàn ông , đang bận làm việc ?" Khi chuẩn rời , Cố Tùng đột nhiên mở lời.
Tôi mất một lúc mới hiểu Cố Tùng đang về ai.
"Anh ... đúng , bình thường khá bận rộn với công việc."
Cố Tùng gật đầu, vẻ mặt trầm tư.
"Bệnh án và tình hình phẫu thuật của Nhiên Nhiên đều nắm rõ, ước tính, ngoài , chi phí điều trị bệnh tim đây của con bé chắc chắn trong từ năm trăm nghìn đến sáu trăm nghìn tệ.
“Cứ theo như em tự định là hai năm trả bốn trăm ngàn – cộng với chi phí sinh hoạt… đây thu nhập của em chắc cũng đủ để trang trải chi phí của hai con.
…Anh mạn phép hỏi một câu, còn thì ?”
Đồng tử Cố Tùng sâu, giống như mực đặc thể hòa tan.
“Người đàn ông đó kiếm tiền nhưng đưa cho hai con em ? Không chỉ đến ca phẫu thuật, mà ngay cả chi phí phẫu thuật của Nhiên Nhiên cũng chịu chi trả?
Anh ý can thiệp cuộc sống của hai con em, nhưng một cha như và kiểu nuôi con như góa phụ, sẽ quá bất lợi cho sự trưởng thành của đứa bé.”
--- Chương 8 ---
Anh dừng một chút.
“Hoặc thể… còn một khả năng khác.”
Anh chằm chằm .
“Em và thật ly hôn ?”
Lúc Lục Cập nhét thẻ ngân hàng tay , giật .
“Cháu lấy nhiều tiền thế?”
Thằng bé mới sáu tuổi.
Nhà họ Lục dù tiền đến mấy cũng sẽ tùy tiện cho một đứa trẻ sáu tuổi vài trăm ngàn làm tiền tiêu vặt nhỉ.
Với , Lục Tư Đình chỉ thích Lục Hào, thích lắm đứa con trai do vợ sinh .
“Mẹ kế cho cháu.” Thằng bé trông ngoan ngoãn: “Vừa để Nhiên Nhiên làm phẫu thuật.”
Tôi nhịn , chắc chắn là đào cái hố nào đó cho bà Lục nhảy .
là nhỏ nhưng quỷ quyệt.
“Cảm ơn cháu, nhưng Nhiên Nhiên nộp phí phẫu thuật .
Tiền cháu tự cất nhé, cháu còn nhỏ, đừng thế nữa, cẩn thận một chút với dì ghẻ của cháu.”
“Vâng ạ…”
Không là ảo giác của , giọng điệu của Lục Cập vẻ cam lòng…
…
Hôm nay là thứ Bảy, Lục Cập ở bệnh viện chơi với Nhiên Nhiên cả ngày, còn hứa ngày mai sẽ tiếp tục đến, Nhiên Nhiên vui mừng khôn xiết.
Nhìn hai đứa trẻ ăn tối xong, ngoài lấy nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mua-xuan-hoa-no-chao-don-em/chuong-10.html.]
Không ngờ chỉ một lát , trong phòng bệnh thêm một .
Tôi biến sắc, bước nhanh tới chắn Nhiên Nhiên phía .
Ánh mắt Lục Phỉ Chi tối sầm , vẻ mặt đầy tổn thương.
Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, dáng cao ráo, tuấn.
Trừ việc gầy một chút, khó mà nhận xe lăn suốt nửa năm trời.
Trên Lục Phỉ Chi bao phủ lạnh từ bên ngoài phòng bệnh, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần buồn bã và mệt mỏi.
“Anh xuống máy bay, cả ngày ăn gì, An Niệm, ăn với một bữa ?”
Tôi hề lay chuyển.
Nếu hai tháng , tận tai vị bác sĩ điều trị do Lục Phỉ Chi giới thiệu với rằng tình hình của Nhiên Nhiên .
Anh thản nhiên một câu: “Chết thì cứ c.h.ế.t , đỡ bận tâm.”
Có lẽ bây giờ vẫn còn sự giả tạo của lừa dối.
“Chú ?”
Ánh mắt Lục Cập đảo qua giữa và Lục Phỉ Chi.
Mặt thằng bé càng nhăn : “Chú và cô An…”
Lục Phỉ Chi còn kịp gì, cửa đột nhiên vang lên giọng của Cố Tùng.
“Lục Phỉ Chi.” Anh khẽ nhướng mày.
“Anh về Bắc Kinh từ khi nào thế, với một tiếng?”
Anh tới vỗ vai em lớn lên cùng từ nhỏ, nhiều năm gặp , nụ toát lên sự chân thành.
“Anh đưa cháu trai đến chơi với Nhiên Nhiên ?”
Lục Phỉ Chi trả lời, chỉ điềm nhiên : “Một lát nữa thể đón thằng bé về.”
“Anh đưa nó đến thì đương nhiên là đón nó về .”
Cố Tùng khó hiểu.
Anh vẫn hề nghi ngờ lý do khác Lục Phỉ Chi xuất hiện ở đây.
“Vai làm ?” Ánh mắt tinh tường.
“Hơn nửa năm gặp vụ gây rối y tế, thương một chút, nhưng sắp khỏi .”
Dường như Nhiên Nhiên nhớ tình cảnh ngày hôm đó, sợ hãi rụt phía , kéo vạt áo .
Cố Tùng hỏi thêm vài câu chi tiết.
“Vai trái của cần chú ý một chút, dù cũng tổn thương thần kinh .”
Lục Phỉ Chi khẽ : “Tôi .”
“À , còn nhớ An Niệm ?”