An Niệm hỏi , thích em từ khi nào.
Thật bản cũng rõ.
Tôi chỉ nhớ cảnh đầu tiên gặp em .
Lúc đó đang một nhóm lãnh đạo nhà trường phiên phê bình.
Nước bọt của thầy chủ nhiệm gần như b.ắ.n cả mặt .
Tôi động đậy gì, lùi một bước.
"Nhà trường rèn luyện khả năng chịu khó chịu khổ của học sinh! Khó khăn nhỏ như mà vượt qua , cuộc đời gặp sóng gió thì làm !"
Tôi tai lọt tai .
Tùy ý quét mắt xuống khán đài.
Bỗng nhiên tầm mắt dừng ở một chỗ nào đó.
Ở rìa sân vận động cách đó mấy chục mét, một bóng mảnh khảnh.
Rất lạ, hôm đó sương mù khá dày, cộng thêm mưa phùn, lẽ thể rõ xa như .
cứ thế rõ hình dáng của em một cách khó hiểu.
Vai em mỏng, tóc và lông mi phủ một lớp nước mưa li ti trong suốt, cả trông như bông xù.
Em nghiêng đầu, tò mò mắng.
Có lẽ là quá chuyên tâm, hai phút , em mới chậm rãi nhận ánh mắt của .
Sau đó, em giả vờ vô tình chỗ chỗ , chậm rãi di chuyển về phía tòa nhà dạy học.
"Bây giờ tất cả học sinh đều về hết , xem làm thế nào đây! Hả?!"
Chưa về hết.
Vẫn còn một cô ngốc.
đó một thời gian dài gặp em .
Dựa theo vị trí em , đoán em chắc cũng là học sinh mới lớp 10.
Dù là khán đài, ngang qua cửa lớp khác, đều vô thức tìm kiếm bóng hình đó.
lạ, cứ thế thể tìm thấy.
Tôi tìm em quá lâu, lâu đến mức thậm chí còn nghi ngờ ngày hôm đó là ảo giác của .
Cho đến học kỳ hai lớp 10, khi phân lớp.
Tôi sấp bàn, mơ màng ngủ.
Em bỗng nhiên cứ thế bước tầm mắt .
Rõ ràng vẫn tên em .
Khoảnh khắc đó giống như cuộc hội ngộ bao ngày xa cách, như tìm thứ mất.
Trong lớp mới ồn ào hơn bốn mươi , vô duyên đến mức đỏ hoe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-xuan-hoa-no-chao-don-em/chuon-27-ngoai-truyen-co-tung.html.]
An Niệm hỏi , tại đột nhiên về nước.
Tôi nghĩ một lát.
Hình như là hôm đó, Berlin bỗng nhiên đổ một trận mưa như trút nước.
Tôi mang ô, ướt như chuột lột giữa phố.
Khoảnh khắc đó bỗng nhiên cảm thấy, cái nơi quái quỷ một khắc cũng thể ở thêm.
Mưa suốt ngày, mưa suốt ngày.
Mưa khiến phiền muộn, bực bội.
Vẫn là Bắc Kinh hơn.
Tôi bỗng nhiên vô cùng nhớ nhung thời tiết khô ráo ở đó và những trận mưa phùn dịu dàng hơn Berlin vạn .
Thế là ngày hôm liền nộp đơn xin nghỉ việc, lên máy bay về nước.
Lúc đó cũng ngờ, hai tháng gặp An Niệm ở bệnh viện.
Tôi từng diễn tập trong đầu hàng vạn cảnh tượng trùng phùng với em .
Nên bình tĩnh một tiếng " lâu gặp", giả vờ tiêu sái rời .
Không ngờ khi ngày đó đến, đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ gì cả.
Thậm chí dám thở.
Sợ rằng em sẽ gió thổi bay mất.
Sao gầy nhiều đến ...
Vai em trở nên mỏng hơn, cứ như thêm một hạt cát nữa cũng thể đè sập em .
Em ôm đứa bé đầu , yếu ớt và bất lực ở đó, trong mắt đong đầy nước.
Lúc đó vội vàng dời tầm mắt, thậm chí dám thêm một nữa.
Sau hôm đó khi Lục Cập dọa một trận, thật sự tức giận.
Cứ nghĩ đến An Niệm ngoài phòng phẫu thuật nước mắt đầm đìa, cô đơn, hoang mang và bất lực y như cái ngày chúng gặp .
Tối về đến nhà nhịn đánh thằng bé một trận.
Thằng bé né mắng lợi còn vẻ.
Hừ.
Chuyện của và An Niệm, chúng cứ từ từ thôi, cũng vội.
Thằng bé dám dọa vợ nông nỗi đó, còn lý lẽ ?
Thằng nhóc thối tha ôm mông, nghiến răng nghiến lợi.
"Được ! Có cháu ở đây, chú đừng hòng bước chân cửa nhà họ An!"
Tôi tức đến bật .
"Cả tuần , khi làm xong bài tập thì qua nhà bên cạnh tìm Nhiên Nhiên chơi!"