Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 41: Ai Cũng Bận Rộn - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-09 02:31:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Hà bước lên xe, thấy Trúc Quỳnh ở băng ghế vẫy tay với .

- Cậu mang đàn theo để tập với Nhật Khánh ? – Trúc Quỳnh hỏi ngay khi Tiêu Hà xuống.

- Ừm, giờ chơi bọn sẽ tập ở hội trường. – Tiêu Hà vui vẻ đáp.

- Vậy lúc đó bọn sẽ xuống cổ vũ nha. – Trúc Quỳnh hào hứng.

- Thôi, các xuống chỉ khiến run hơn thôi. – Tiêu Hà khổ.

- Có gì mà run, tập làm quen đám đông từ giờ . – Trúc Quỳnh cong môi.

Tiêu Hà gì thêm, chỉ khẽ hướng ánh mắt xa xăm khung cảnh bên ngoài cửa xe.

Giờ chơi, Tiêu Hà mau mắn mang cây đàn xuống phòng hội trường. Khi cô bước , Nhật Khánh sẵn ở đó, chỉnh cây micro mặt. Ánh mắt hai chạm trong giây lát. 

Tiêu Hà vội , cố giấu cảm xúc trong lòng.

- Cậu đến ? – Nhật Khánh lên tiếng .

- Ừm. – Tiêu Hà khẽ gật đầu.

Nhật Khánh mỉm , ánh mắt mang theo chút ấm áp.

- Đừng căng thẳng quá, cứ xem như đang tập luyện như khi ở nhà thôi.

Tiêu Hà hít sâu một đặt cây đàn lên vai, bắt đầu kéo những nốt đầu tiên. Ban đầu, thứ diễn khá suôn sẻ, giai điệu hòa quyện cùng giọng hát của Nhật Khánh tạo nên một bản nhạc êm dịu. 

khi đến đoạn điệp khúc, vì căng thẳng mà tay cô bỗng chệch nhịp, khiến tiếng đàn trở nên lạc lõng giữa bài hát.

Cô khựng , ngượng ngùng Nhật Khánh.

- Xin .

Nhật Khánh chỉ nhẹ, giọng dịu dàng.

- Không , đầu mà. Cứ bình tĩnh, tin sẽ làm hơn trong .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-41-ai-cung-ban-ron-1.html.]

Tiêu Hà , lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô kịp đáp thì phía cửa vang lên một giọng dịu dàng.

- Hai tập luyện thế nào ?

Thanh Ngọc bước đến, tay là một hộp bánh quy.

- Mình thấy hai tập luyện vất vả nên mang chút đồ ăn đến. – Thanh Ngọc mỉm , ánh mắt liếc sang Nhật Khánh đầy thiết.

- Cảm ơn . – Nhật Khánh cô, mỉm dịu dàng.

- Cậu cũng ăn một chút cho đỡ mệt nhé! – Thanh Ngọc đưa hộp bánh đến mặt Tiêu Hà.

Tiêu Hà hộp bánh, cô gái mặt, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Cô gượng.

- Cảm ơn , nhưng chợt nhớ còn chút việc, đây. 

Nói cô thu dọn đàn, nhanh chóng rời khỏi hội trường.

Khi Tiêu Hà , Thanh Ngọc mới sang Nhật Khánh, giọng tỏ vẻ lo lắng.

- Mọi thứ vẫn chứ? Hai tập luyện ăn ý với ?

Nhật Khánh vô tư đáp.

- Tiêu Hà vẻ căng thẳng, nên vẫn phối hợp . tin rằng chỉ cần tập luyện thêm, sẽ làm .

Thanh Ngọc thoáng cau mày, nhưng nhanh chóng giấu sự hài lòng.

- … cứ thế , lỡ ảnh hưởng đến thì ? Không thể bỏ tiết mục ?

Nhật Khánh lắc đầu, giọng chắc chắn.

- Đừng lo, tin Tiêu Hà sẽ làm .

Nghe , Thanh Ngọc siết nhẹ bàn tay, nhưng chỉ thể nở một nụ nhẹ nhàng để che giấu sự khó chịu trong lòng. 

Mặc dù giờ Tiêu Hà luôn giữ thái độ chừng mực với Nhật Khánh, gì vượt quá giới hạn của một bạn. Thế nhưng, linh cảm mách bảo Thanh Ngọc rằng Tiêu Hà tình cảm với  từ lâu. 

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, khiến cô khỏi lo lắng – một ngày nào đó, Tiêu Hà sẽ thực sự cướp mất Nhật Khánh khỏi tay cô.

Loading...