- Này! Tiêu Hà! – Bảo Đăng gọi lớn khi thấy Tiêu Hà đang thả hồn trôi đến tận nơi nào.
Tiêu Hà giật kịp phản ứng thì Nhật Khánh huých nhẹ tay cô.
- Hả? Sao cơ? – Cô ngơ ngác.
- Em thầy gì đấy? – Bảo Đăng nhướn mày.
Tiêu Hà gượng, định kiếm cớ chống chế thì bỗng thấy bóng áo sơ mi trắng quen thuộc lướt qua cửa sổ.
Không nghĩ nhiều, cô chụp lấy Bảo Đăng, kéo sang một bên chui tọt xuống gầm bàn.
Nhật Khánh và Bảo Đăng tròn mắt , hiểu chuyện gì xảy . Nhật Khánh xuống mép bàn, cúi đầu cô bạn đang co rúc bên .
- Cậu ? Lại chuột rút nữa ?
- Em đang chơi trốn tìm với thầy đấy ? – Bảo Đăng cũng tò mò thò đầu xuống.
Tiêu Hà kịp nghĩ lý do nào hợp lý thì một giọng trầm ấm vang lên ngay cửa.
- Thầy Đăng, thầy giữ thẻ giáo viên của ?
Tim cô như ngừng đập, khi nhận giọng đó là của Quốc Hy.
- À đúng , sáng nay định đưa mà quên mất. – Bảo Đăng vỗ trán, lấy chiếc thẻ.
khi rời , còn cúi đầu hỏi nhỏ.
- Em định trong đó đến bao giờ?
Tiêu Hà cắn môi, thể tiếp tục trốn mãi. Cô vội ôm bụng, nhăn mặt giả vờ đau đớn.
- Cậu ? – Nhật Khánh lo lắng cô.
- Mình… thấy khỏe. – Tiêu Hà lắp bắp, sang Bảo Đăng. – Thầy ơi, em xin phép về lớp .
Nói xong, cô nhanh chóng bò khỏi gầm bàn, một tay ôm bụng, một tay che mặt, hối hả bước nhanh cửa.
vài bước, cổ tay cô bỗng giữ .
- Em bỏ tay xuống cho xem mặt ? – Quốc Hy chậm rãi lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-31-cham-mat-1.html.]
Toàn Tiêu Hà cứng đờ. Cô càng cố giấu mặt thì lực siết cánh tay càng chặt hơn.
- Em… em đang vội lắm ạ! Thầy bỏ em ạ! – Cô cố rút tay nhưng bất thành.
- Thầy Hy, chuyện gì ? – Bảo Đăng tò mò hỏi.
Quốc Hy trả lời, chỉ chăm chú cô, ánh mắt như xuyên thấu bàn tay đang che mặt. Anh từ từ bước tới, khiến Tiêu Hà ngừng lùi .
Thấy đưa tay định gỡ tay xuống, Tiêu Hà hoảng loạn. Không còn lựa chọn, cô liền đẩy mạnh Quốc Hy một cái cắm đầu chạy trối chết.
Quốc Hy lảo đảo, suýt ngã nhưng may mắn Bảo Đăng đỡ kịp.
- Con bé đó hôm nay ? - Bảo Đăng ngơ ngác.
Nhật Khánh kế bên cũng khỏi bàng hoàng. Cậu cá là cô bạn ăn gan hùm mật gấu , dám đẩy ngã cả giáo viên cơ đấy.
Kết thúc ngày dạy đầu tiên, Quốc Hy về đến nhà, tắm gội đồ xong thì dài giường, còn kịp nghĩ ngơi thì điện thoại rung lên. Anh cầm lên xem, là tin nhắn từ Quốc Vinh.
Quốc Vinh: [Sao , thầy Quốc Hy, ngày đầu làm chứ?]
Quốc Hy: [Bình thường.]
Quốc Vinh: [Ngắn gọn thế ? Để đoán nhé, với cái nhan sắc của em, ngày đầu trường nhất định gây một vụ náo loạn đúng ?]
Quốc Hy: [Anh tưởng tượng quá .]
Quốc Vinh: [Hay là cô nữ sinh nào làm em đau đầu ?]
Quốc Hy thoáng khựng . Anh nhớ đến cảnh tượng khi sáng trong phòng đoàn – cô học trò chui lủi gầm bàn và cả cú đẩy khiến suýt ngã. Một tiếng nhẹ bật , nhưng ngay đó cau mày.
Quốc Hy: [Không .]
Quốc Vinh: [Phản ứng khả nghi nha.]
Quốc Hy: [Anh rảnh quá nhỉ?]
Quốc Vinh: [Được , trêu em nữa. mà sáng nay ba gọi , hỏi xem em chịu về công ty ?]
Quốc Hy: [Rồi ?]
Quốc Vinh: [Anh em vẫn đang nhiệt huyết với nghề lắm.]
Quốc Hy thở dài một , nhắn một câu: [Cảm ơn .]