Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 153: Hoang Mang

Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:48:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Hà từ từ sang, ánh mắt tóe lửa kẻ gián tiếp đẩy cô tình huống éo le .

- Hữu… Thiên. Hôm nay sẽ cho làm Ngưu Lang c.h.ế.t non! – Cô gầm gừ nhào đến, túm cổ áo bạn, lay giật điên cuồng.

- Bớ ... bạo lực học đường! Bạo lực gia đình! Mình vô tội mà! – Hữu Thiên kêu la oai oái, mòng mòng như con vụ.

Cả lớp phen ngặt nghẽo. Vài đứa còn bay giả vờ can ngăn nhưng thực chất là xúm cổ vũ cho màn “vợ chồng tương tàn” .

Quốc Hy trở về phòng giáo viên, bàn làm việc, mở máy tính, cố gắng tập trung kế hoạch bài giảng còn dang dở.

Cửa sổ Word hiện lên, con trỏ nhấp nháy chờ đợi. Anh gõ vài chữ.

“Tới đây...”

Anh sững . Không hiểu vì , cụm từ đó nhảy múa trong đầu như một câu thần chú. Cùng với đó là cảm giác mềm mại khi vòng tay cô học trò ôm chặt lấy từ phía , và cả mùi hương thiếu nữ dịu nhẹ vẫn còn vương vấn.

Quốc Hy hít một sâu, khẽ lắc đầu, đặt tay trở bàn phím, tiếp tục gõ. tâm trí dường như rớt cửa lớp ai .

Lúc , Bảo Đăng xách cặp bước ngang qua, nhai bánh quy. Ánh mắt vô tình liếc qua màn hình, suýt thì mắc nghẹn.

- Thầy Hy, thầy đang sáng tạo ngôn ngữ mới đấy ? – Bảo Đăng nghiêng đầu, nhăn mặt màn hình.

Quốc Hy giật , bật dậy mạnh đến mức ghế suýt ngã . Anh phắt sang, gương mặt nghiêm như thể bắt quả tang phạm tội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-153-hoang-mang.html.]

- Tôi... chỉ đang kiểm tra bàn phím. Có vẻ kẹt nút. – Anh dứt khoát, mắt liếc vội xuống bàn phím, tay nhanh chóng ấn Ctrl + A Delete.

- À... ? – Bảo Đăng nhướn mày, vẻ mặt chút nghi ngờ. – Vậy mà cứ tưởng thầy ngoài hành tinh nhập đấy.

Bảo Đăng bật thành tiếng, vỗ vai đồng nghiệp một cái, ung dung xách cặp bước .

Quốc Hy thở dài, xuống ghế, xoa xoa thái dương tiếp tục công việc.

Buổi chiều lặng lẽ buông xuống, kéo theo từng vệt nắng nhạt dần khung cửa kính. Sau khi nhét thêm cho Tiêu Hà một xấp tài liệu dày cộp và dặn cô học thuộc thì Bảo Đăng cũng biến mất.

Tiêu Hà thừ , mắt chằm chằm mấy trang đề cương như thể thôi miên chúng tự nhảy đầu.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa li ti như hạt ngọc trong suốt bám đầy mặt kính. Tiêu Hà chốc chốc liếc bàn làm việc trống trơn của Quốc Hy, liếc sang ly sữa đặt ngay ngắn bên cạnh như một lễ vật.

luyện sẵn mấy câu thoại xin , cả biểu cảm và cử chỉ tay chân thế nào. khổ nỗi, cần gặp chẳng thấy tăm .

Cảm thấy mãi sẽ phát điên, Tiêu Hà dậy, ôm theo xấp đề cương bước hành lang. Gió lùa qua nhè nhẹ, lành lạnh mà khoan khoái.

Cô vươn tay hứng những giọt mưa tí tách, miệng khẽ hát theo một điệu nhạc trong đầu. Cô , ở đầu hành lang, một bóng dừng .

Quốc Hy yên, lên tiếng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo hình ảnh cô học trò đang ngửa mặt nghịch mưa với vẻ hồn nhiên đến ngơ ngẩn.

Ánh sáng chiều dịu mát đọng gương mặt cô, làn tóc huyền nhẹ bay theo từng nhịp gió – mong manh, dịu dàng, như nốt nhạc êm dịu lạc nơi n.g.ự.c trái.

Như linh cảm, Tiêu Hà đầu . Thấy vị thầy giáo đó từ bao giờ, cô giật b.ắ.n , hấp tấp thu tay như bắt quả tang làm chuyện . Cảm giác hồi hộp ập đến như sóng vỗ, khiến lời thoại chuẩn sẵn trong đầu bay sạch.

Loading...