Chương 9: Trở Về Từ Cõi Chết – Và Một Đêm Không Muốn Chia Xa
Một tuần  vụ truy sát, Ngọc Kha trở thành tâm điểm  ánh . Từ giới ngầm cho đến truyền thông ngầm đều rộ lên tin đồn về “chị đại bất tử” – kẻ sống  từ cõi c.h.ế.t để phục hận.
Còn Dương Thế Phong, dù  thương, vẫn dùng quyền lực và tiền bạc để xóa sạch dấu vết. Anh  cho phép bất kỳ ai nhắc đến tên cô với thái độ bất kính.
— “Chỉ cần  còn sống,  ai  chạm đến cô .”
Tối hôm đó, khi vết thương   Phong  lành dần, Ngọc Kha lặng lẽ đẩy cửa bước  phòng  trong bộ đầm ngủ ren mỏng màu đỏ rượu – làn da trắng mịn lấp ló  lớp vải.
— “Sao  ngủ?” –  hỏi, đặt cuốn hồ sơ xuống bàn.
— “Em ngủ  .” – Cô  khẽ, ánh mắt khẽ run. – “Em thấy ác mộng... thấy   trong vũng máu… và em bất lực.”
Phong im lặng một lúc,  dang tay .
Cô chậm rãi bước đến, trèo lên  ,  lên đùi, hai tay ôm cổ.
— “Cho em... mượn  thở  đêm nay  ?”
Phong  trả lời. Anh hôn lên xương quai xanh cô – nhẹ,  mạnh dần. Tay luồn  lớp ren mỏng, kéo tuột dây áo xuống.
— “Đừng chỉ mượn  thở.” – Anh thì thầm bên tai. – “Lấy luôn cả  thể ... cả đời cũng .”
Cô rên nhẹ, ngả đầu  , cơ thể dâng trào từng đợt nóng rực.
Phong bế cô lên, đặt xuống giường, hai tay tham lam khám phá từng đường cong. Hơi thở  gấp gáp,  còn kìm nén nữa.
— “Anh  khắc tên  lên từng tấc da thịt em… để  ai  thể chạm .”
— “Vậy thì khắc …” – cô  mê say – “ nhớ là,  …   rời em nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mrbin/chuong-9-tro-ve-tu-coi-chet-va-mot-dem-khong-muon-chia-xa.html.]
Họ quấn lấy  như  từng  sinh ly tử biệt. Những cái vuốt ve  còn đơn thuần là dục vọng, mà là sự sống – là niềm tin – là lời hứa  thốt thành.
Đêm khuya, khi cả hai  ôm   giường, Kha khẽ lên tiếng:
— “Phong… nếu em … em  chỉ sống , mà em thật sự...  c.h.ế.t  đó  thì ?”
Anh  sang  cô:
— “Em đang  gì ?”
Cô chống tay  dậy, ánh mắt trở nên xa xăm:
— “Có ai đó…  cho em sống .  đổi … em  trả một cái giá.”
— “Ai?” – Phong siết tay cô, giọng trầm xuống.
— “Em  … chỉ … họ vẫn đang theo dõi em. Từng ngày. Và  lẽ… sẽ đến lúc, họ đòi  thứ họ cho em.”
Phong im lặng một lúc,  kéo cô  lòng, áp tay lên bụng cô như một sự bảo vệ bản năng.
— “Cho dù đó là ma quỷ, thần linh  tổ chức nào đó…  cũng sẽ  để em rời khỏi . Dù  xuống địa ngục.”
Cô bật ,  rúc đầu  n.g.ự.c .
— “Phong…”
— “Ừ?”
— “Nếu  chọn giữa sống vì cả thế giới…  c.h.ế.t cùng em…  chọn gì?”
— “Anh chọn biến cả thế giới thành địa ngục... để giữ em .”