Chương 7: Bảo Vệ Em – Dù Cả Thế Giới Quay Lưng
Ba ngày ,  bộ trụ sở chính của tập đoàn Trịnh Gia – nơi   cái c.h.ế.t giả của Ngọc Kha năm xưa –  đánh sập bằng một đòn tài chính chí mạng.
Trên thị trường cổ phiếu, một cái tên mới xuất hiện lặng lẽ nhưng đầy nguy hiểm: Phong Dương Holdings – tập đoàn con của DTP,  đăng ký mua  43% cổ phần Trịnh Gia trong một đêm.
Không ai hiểu vì .
Chỉ  một  .
Và  đó… đang   ban công tầng 99 – ngắm   cảnh Sài Gòn rực rỡ trong ánh hoàng hôn – chính là Ngọc Kha.
Tay cô cầm ly rượu đỏ, ánh mắt dõi xa xăm.
Phía , Phong bước tới, tay nhẹ nhàng choàng qua eo cô, cằm tựa lên vai.
— “Từ giờ,  ai  đụng đến em. Em chỉ việc , ngầu và sống đúng kiểu nữ hoàng mà em đáng .”
— “Anh đang dọn đường cho em trả thù?”
— “Không. Anh đang dọn sạch rác... để em khỏi  bẩn tay.”
Ngọc Kha bật  nhẹ, ánh mắt ánh lên một tia dịu dàng hiếm thấy. Cô  , vòng tay ôm cổ , thì thầm:
— “Cẩn thận đấy. Em là chị đại,   công chúa. Cưng chiều quá, em sẽ leo lên đầu  lúc nào   .”
Phong nhếch môi, siết chặt eo cô:
— “Vậy thì lên . Miễn là... chỉ leo lên mỗi  là .”
— “Dương Thế Phong!!” – cô đỏ mặt, giơ tay đánh  n.g.ự.c .
Anh bật  trầm, kéo cô sát hơn, môi áp  cổ cô, để  một dấu hôn đỏ rực. Cơ thể cô khẽ run, cả  mềm nhũn trong vòng tay ấm áp .
Tối đó, tại một nhà hàng sang trọng.
Ngọc Kha xuất hiện bên cạnh Phong như một nữ hoàng tái thế: váy nhung đen cắt xẻ táo bạo, tóc búi cao, đôi môi đỏ mọng.
Phong nắm tay cô suốt cả buổi tiệc, ánh mắt lạnh lùng dõi theo từng kẻ đến gần. Ai cũng e dè –  dám lơ là ánh  của tổng tài m.á.u lạnh.
Tới giữa buổi tiệc, một  đàn ông bước  – Trịnh Khắc.
Không khí lập tức ngưng đọng.
Kha siết tay, môi cắn chặt.
Phong bước lên , chắn  mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mrbin/chuong-7-bao-ve-em-du-ca-the-gioi-quay-lung.html.]
— “Yên tâm. Anh ở đây.”
Trịnh Khắc  khẩy:
— “Ngọc Kha,  ngờ cô còn sống.  giờ sống  để làm búp bê cho Dương tổng ?”
Kha định bước tới, nhưng Phong giơ tay ngăn . Anh lạnh lùng :
— “Miệng  thúi lắm. Để  như   tên cô ,  thấy dơ.”
Trịnh Khắc giận tái mặt, nhưng  dám manh động. Hắn  , ánh mắt để  một tia độc ác.
— “Phong…  sẽ  buông .” – Kha thì thầm khi cả hai  rời khỏi.
Phong kéo cô  xe, ánh mắt tối :
— “Vậy thì để  kết thúc tất cả  khi  kịp  tay.”
Đêm đó, tại biệt thự riêng, Kha  tài nào ngủ .
Cô bước  ban công, gió lạnh thổi tung mái tóc dài.
Phong tiến tới từ phía ,     lời nào.
Anh chỉ nhẹ nhàng tháo dây áo ngủ  lưng cô, để làn da trắng mịn lộ  trong ánh trăng dịu nhẹ.
— “Anh làm gì đấy…” – cô thở dốc.
— “Giữ em , theo cách của .”
Anh cúi xuống, hôn từ bờ vai đến sống lưng, chậm rãi – chiếm hữu, dịu dàng, đắm đuối.
Tay cô siết chặt lan can, nhưng cơ thể  mềm  trong tay .
Anh bế bổng cô lên, đặt xuống giường, từng lớp vải rơi xuống như những tấm màn kịch.
Hơi thở hòa  , da thịt áp sát, từng tiếng rên rỉ khẽ khàng nhưng run rẩy.
— “Dương Thế Phong… nếu một ngày  chọn  lưng với em  nữa…”
— “Thì  nguyện c.h.ế.t  tay em.   khi chết… nhất định  làm em nghiện  đến điên dại.”
Cô bật  trong nước mắt, kéo   gần hơn.
Và đêm đó – là một đêm   lời hứa hẹn, chỉ  chiếm hữu, yêu thương, và nỗi sợ đánh mất .