Chương 4: Ghen Tuông Của Tổng Tài – Không Ai Được Chạm Vào Em
Bốn giờ chiều, trong một xưởng sửa xe cũ ở quận Tân Phú, một nhóm thanh niên đang tụ tập ăn nhậu, tiếng cợt vang vọng cả khu xóm nhỏ. Giữa những bóng xăm trổ đầy , một hình nữ bước , mái tóc buộc cao, mắt sắc như dao, bước chân chắc nịch – ai khác, chính là Ngọc Kha.
Cô ngay cửa, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc châm lửa.
— “Không ngờ, tụi mày vẫn còn sống nhăn răng thế . Tao tưởng tao, tụi mày sớm chôn cơ.”
Cả bọn đồng loạt .
Rồi như một cơn chấn động, gã thanh niên đang cầm lon bia bật dậy:
— “Chị Kha?!”
— “Là chị thiệt hả? Chị… chị chết?!”
Kha nửa miệng, nhả khói lạnh:
— “Nếu tao chết, ai thu dọn cái bãi rác tụi mày để ?”
Trong lúc , cách đó vài con phố, Dương Thế Phong trong xe sang trọng, từ xa dõi theo bộ cảnh tượng qua màn hình giám sát.
Khi thấy cô bước giữa đám đàn em cũ, siết tay đến bật cả khớp.
— “Tên đó… là thằng nào mà dám đưa tay nắm vai cô ?” – Phong gằn giọng.
Trợ lý Tống khẽ liếc màn hình, khẽ đáp:
— “Hình như là Lâm – từng làm cánh tay của chị Kha. Theo hồ sơ thì…”
— “Tắt .”
Giọng Phong lạnh băng, ánh mắt đỏ rực.
Bên trong xưởng, Lâm – gã đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn – sát bên Kha, tay lỡ đặt lên vai cô, mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
— “Chị là tụi em đường sống . Bao nhiêu năm qua em… vẫn giữ vị trí cho chị đấy.”
— “Giữ ?” – Kha lạnh. – “Giữ mà để chiếm sạch cả tuyến?”
Lâm ngượng, nhưng bất ngờ cúi đầu, khẽ:
— “Chị, em ngày xưa ngu. bây giờ, chị cho em cơ hội… em sẽ phản bội chị thêm nào nữa.”
Cô ngẩn .
Lâm – từng là đứa nhỏ nhất trong băng – giờ lớn. Và ánh mắt , còn chỉ là kính trọng nữa… mà là ham .
Bỗng cửa xưởng bật mở rầm một tiếng.
Một luồng lạnh tràn .
Một bóng mặc vest đen, dáng cao gọn, gương mặt lạnh như băng bước thẳng – Dương Thế Phong.
Tất cả đồng loạt im bặt.
— “Ai cho chạm cô ?” – Phong hỏi, giọng trầm thấp nhưng uy lực đến rợn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mrbin/chuong-4-ghen-tuong-cua-tong-tai-khong-ai-duoc-cham-vao-em.html.]
Lâm sững :
— “Anh là ai?”
— “Tôi là … ngủ cùng cô đêm qua.”
Cả xưởng rơi yên lặng c.h.ế.t chóc.
Ngọc Kha sững sờ.
Phong sải bước tới, kéo mạnh cô về phía , vòng tay ôm trọn eo cô, ánh mắt sắc lẹm cả đám:
— “Nghe rõ đây. Cô là của . Ai chạm cô – chạm mạng sống của chính .”
— “Dương Thế Phong, điên ?!” – Kha cố giãy nhưng nổi.
Phong cúi xuống, áp sát tai cô, giọng như thì thầm nhưng bén như dao:
— “Em để em bằng ánh mắt đó, moi mắt .”
— “Anh hoang tưởng . Tôi đồ vật của !” – cô nghiến răng, nhưng bàn tay trượt xuống vòng eo cô, siết nhẹ.
— “Cơ thể em… quên , Kha.”
Anh thì thầm, tay luồn lưng cô, chạm làn da trần lớp áo sơ mi mỏng.
Toàn Kha như tê dại.
Lũ đàn em nín thở, ai dám động đậy.
Phong nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng lên.
— “Tối nay, em về với . Nếu , sẽ thiêu rụi cái ổ .”
Kha tức tối, nhưng ánh mắt của Phong là thật. Và cô hiểu… với quyền lực trong tay , làm .
—
Khi đẩy xe, Kha vẫn hết sôi máu. một giây , Phong đè cô lên ghế, cánh cửa xe khóa chặt.
— “Anh làm trò gì ?!”
— “Anh cho em thấy… ai khác chạm em.”
Hơi thở nóng rực của phủ xuống môi cô, đè lên từng nụ hôn. Tay mạnh mẽ trượt áo, cơ thể áp chặt lên cô trong gian ngột ngạt.
Lưỡi len lỏi, chiếm lấy tất cả…
Cô đẩy , kéo . Mùi hương quen thuộc từ da thịt, cùng cảm giác điên cuồng năm xưa như trỗi dậy.
— “Dừng … Phong… đừng…”
— “Em dối.”
Anh thì thầm, tiếp tục nuốt trọn lấy tiếng phản kháng.