8.
Tối nay dọn dẹp phòng, lục trong ngăn kéo cả đống lọ thuốc rỗng.
Trên đó là những hình vẽ nguệch ngoạc của cô , chắc vì chán quá nên tiện tay vẽ.
Nào là:
“Một Tiểu Tạ đang bò~”
Bên cạnh còn một con gấu nhỏ chổng m.ô.n.g lên bò thật sự.
Lại cái ghi:
“Ngày thứ 87 Tiểu Lâm chờ Tiểu Tạ.”
Trên đó là một con mèo nhỏ co ro ở góc tường, mặt ỉu xìu tội nghiệp.
Tôi lật hai lọ, sơ ý làm rơi một cái.
Cúi xuống nhặt lên, thấy đó chỉ một hàng chữ xiêu vẹo:
“Anh ghét .”
Chắc là cô buồn chán quá, chỉ còn mấy lọ thuốc bầu bạn.
Tôi thấy khó chịu trong lòng, đầu vuốt nhẹ chiếc hộp gỗ.
Nói với cô :
“Thụy Thụy , chỉ đang giận em thôi.
Anh bao giờ rời khỏi em cả.”
9.
Hôm nay đến công ty. Tiểu Trần hẹn ăn, bảo nhà hàng thích món mới.
Tôi :
“Ở nhà còn đang đợi .”
Tiểu Trần :
“Là chị Lâm Thụy ạ? Tổng Tạ, hai làm lành ?”
Chắc là .
Tôi gật đầu.
Tiểu Trần hỏi:
“Thế Tổng Lâm bao giờ làm ạ?
Thiếu chị em mệt c.h.ế.t đây . Hai giận thì giận, làm ơn đừng dồn việc lên mấy đứa như em!”
Tôi nhẹ:
“Vất vả cho em .
Chị nữa .
Nếu bận quá thì dẫn mới theo .”
Tiểu Trần líu ríu:
“Người mới khó dạy lắm ạ.
Mà Tổng Tạ , vụ giả làm tiểu tam của lúc , Chị Lâm ?
Không vì chuyện đó mà chị đấy chứ?”
Tôi lắc đầu.
Thầm nghĩ: Thụy Thụy .
Mà cho cô …
10.
Hôm nay nghỉ ở nhà.
Bộ mô hình nhờ đặt về.
Tủ TV cũng sửa như cũ.
Tôi đặt mô hình Doraemon lên , nghĩ tới mỗi mùa hè cô đều chân trần chạy khắp nhà tìm điều khiển mà nhịn bật .
Cô luôn hậu đậu.
Không sửa đổi, mê tín dị đoan — lên Weibo share cá chép may mắn cứ như mai thể nhặt tiền.
Lại còn lý lẽ riêng:
“Không tìm remote thì share Doraemon, thế mới tìm .”
“Thụy Thụy , gọi tên một tiếng .”
“Anh nhớ em.”
11.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mot-tram-ngay-cuoi-cung/chuong-8.html.]
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô ở ban công lẩm bẩm một :
“Tạ Mẫn bao giờ mới về?”
“Chắc về nữa , hình như ghét lắm.”
“Nói linh tinh! Anh yêu nhất cơ mà.”
“… cũng từng ghét nhất đó thôi…”
……
Tôi rằng —
Đó là dối.
Vì lúc giận thôi.
Chỉ cần dỗ một câu, sẽ về ngay mà.
12.
Chiếc hộp gỗ trả lời .
13.
Ngoài sân một cái cây.
Trên cây tấm bảng treo: “Cây của Thụy Thụy.”
Tôi tưới nước cho Cây Thụy Thụy,
nhà, ôm chiếc hộp gỗ ngủ một giấc.
14.
Tan làm về nhà, mua nhiều hoa quả tươi.
Ngày mỗi giày ở cửa, cô đều chạy lon ton đón, cầm lấy túi đồ từ tay .
cô thường về sớm hơn một chút.
Vì acô thích món đậu phụ sốt cua và bánh gạo ở tiệm cổng trường.
Mà chủ tiệm thì luôn dọn hàng lúc 5 rưỡi chiều.
Công ty chúng tan làm lúc 6h.
Cô lấy lý do là chủ, nên "tự ý tan ca sớm".
Tôi thích bộ dạng hớn hở khi cô về sớm,
rằng cô về nhà chờ đại gia về yêu chiều .
Đáng yêu lắm.
Tôi thích mỗi về nhà đều cô chạy đón , gọi một tiếng.
Hôm nay, xách túi hoa quả phòng khách, thấy cô cô đơn bàn , tự dưng khoé mắt cay cay.
Trên đời , ai chỉ vì giận … mà để một chút cơ hội nào cho đối phương ?
15.
Tôi nhớ — chỉ giận cô , mà còn từng nặng lời với cô .
Tôi từng mắng cô ích kỷ, chỉ đến bản , thông cảm cho khác, ngang ngược, vô lý, hiểu chuyện.
Chiều nay, khi làm giấy chứng tử, cũng đến thăm gia đình cô .
Tôi từng nghĩ, đời những bậc cha , khi tin con gái qua đời, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Tài sản của nó ?”
Tôi làm gì ?
Tại nặng lời với cô ?
Tôi bệnh ?
Tại bắt nạt cô như ?
16.
Tôi thấy trong lòng khó chịu.
Tôi ôm lấy cô — ôm lấy chiếc hộp gỗ lạnh lẽo, chuyện với cô một lúc.
Tôi khẽ hỏi:
“Em từng nghĩ, nếu em rời … sẽ sống ?”
Sau đó, ngủ .
Trong giấc ngủ mơ hồ, dường như thấy cô :
“Vậy lúc bỏ …
từng nghĩ… em sẽ thế nào ?”