63.
Lười nấu cơm nên gọi đồ ăn ngoài.
Lướt WeChat Moments, thấy cô thư ký của Tạ Mẫn đăng một status:
“Tổng giám đốc Tạ dẫn đến nhà hàng Xuân Hương Cư, món ăn ở đây thật tuyệt [thích] [thích] [hoa hồng]”
Tôi lập tức huỷ đơn đồ ăn, quần áo, lái xe thẳng đến Xuân Hương Cư.
Tôi thử xem — món ăn ở đó, rốt cuộc ngon đến mức nào.
62.
Hôm qua ăn ở Xuân Hương Cư nhiều thật, món ăn đúng là tệ.
Hiếm hoi đến mức cách bởi tấm bình phong chạm khắc mà vẫn rõ tiếng Tạ Mẫn đang khen lấy khen để:
“Món ngon thật.”
Tôi dịu dàng với bên cạnh, ánh mắt đầy trìu mến.
Tôi vội lấy những viên “kẹo cầu vồng” nuốt từng viên một.
Thôi .
Vì thế hôm nay liệt giường, dậy nổi.
Đau c.h.ế.t .
Thuốc giảm đau chẳng chút lương tâm nghề nghiệp nào.
Đau. Muốn. Chết. Luôn.
61.
Tôi đăng một dòng Weibo.
Một cây nến — thắp cho chính .
Tài khoản Weibo của chỉ follow duy nhất một — là .
Tôi lướt xem trang cá nhân của , đau đến mức nghẹn thở.
Muốn .
.
60.
Cũng là đàn ông cả, lòng nhanh như ?
Khi còn yêu thì sống c.h.ế.t vì .
Hết yêu thì đá một phát là xong.
Đồ khốn.
59.
Gọi đồ ăn.
Ăn đồ ăn.
Nhìn ban công.
Có một cái cây.
Bạn : “Ban công làm gì cây.”
Tôi mơ ác mộng.
Không. Ban công nhất định một cái cây.
58.
Không bạn bè.
57.
Tôi gặp bác sĩ tâm lý.
Vẫn thể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ rằng:
“Trên ban công một cái cây.
Tôi một bạn.
Tôi về nhà.
Tôi quan tâm .
Tôi …”
Tôi gì?
Chính cũng nữa.
56.
Ngủ một giấc.
Ăn một bát cơm chiên trứng.
Chơi vài ván game xếp hình.
Hết thể lực, gửi link cho Tạ Mẫn nhờ hỗ trợ — trả lời.
Hết thể lực, chơi nữa.
Tôi .
Không ai bảo đừng , nên thương tâm, to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mot-tram-ngay-cuoi-cung/chuong-4.html.]
Tôi sợ làm phiền ai cả — vì trong nhà , ngoài , chẳng còn ai.
55.
Tạ Mẫn trả lời .
Anh bảo cùng làm thủ tục ly hôn.
Tôi mang theo một lọ đầy thuốc giảm đau, bảo đến đón.
Anh gì, im lặng.
Tôi thì trò chuyện, bèn hỏi:
“...Định sẵn với Tiểu Trần ?”
Anh liếc :
“Giờ em còn thông cảm hả?”
Tôi nhai một viên kẹo cầu vồng:
“Không, chỉ hỏi thôi.”
“Thật cần em cùng. Gửi hồ sơ qua bưu điện là .”
Tạ Mẫn mím môi, góc mặt lạnh lùng đến tê tái.
Tôi liếc một cái, nhét thêm viên kẹo miệng.
“Chỉ là dạo rảnh, tiện thể nước ngoài một chuyến, coi như du lịch.”
Tôi hiểu nổi logic của nữa.
Trong lòng chai sạn.
Chỉ viên kẹo cầu vồng hôm nay là làm tròn trách nhiệm của nó.
54.
Ly hôn !
53.
Hôm nay ăn một bát cơm chiên trứng.
Xới đất cho cây non.
Uống một chai soda — cay đến sặc.
Ngồi ở ban công ngắm phong cảnh.
Mua vài hộp lego về lắp.
52.
Tôi lắp lego thành một ngôi nhà.
Một chiếc xe.
Một cái cây.
Một bông hoa.
Một .
…Rồi thêm một nữa.
51.
Không ngủ .
Kẹo cầu vồng tác dụng.
Thuốc ngủ cũng vô ích.
50.
Trong thẻ vẫn còn 50 nghìn tệ.
Chắc đủ sống… đến ngày chết.
49.
[Bác sĩ: Chị Lâm, gần đây chị gặp chuyện gì khiến buồn phiền ?]
[Bệnh nhân: …Tôi… thấy một cái cây. Nó mọc ở ban công. Giống như trong mơ . Có chuyện với . Họ là cây nào cả. mà… thấy rõ ràng. Trên cây nhiều mặt trăng. Không, là . Tôi đếm nhiều , đếm hết.]
[Bác sĩ: Người chuyện với chị là ai ?]
[Bệnh nhân: …Là… . Tôi tưởng là Tạ Mẫn. Tạ Mẫn chuyện với . Anh ghét . Anh với khác .]
[Bác sĩ: Tạ Mẫn là ai?]
[Bệnh nhân: …Anh ? Anh là yêu. Ngay ngày đầu tiên cấp ba thích . Chúng kết hôn mười năm … Anh yêu ... Làm , làm thể như chứ?! Tôi yêu mười tám năm! Sao thể yêu?! Anh ghét . (nấc lên) Anh cảm nhận tình yêu của …]
[Bác sĩ: Chị bao giờ kể với về cái cây, bạn ?]
[Bệnh nhân: (lắc đầu) Anh chuyện với . Anh mặc kệ .]
[Bác sĩ: Ngoài những điều đó, còn điều gì khiến chị lo lắng nữa ?]
[Bệnh nhân: Tôi gặp ác mộng. Rất nhiều ác mộng. Tôi sợ lắm… Mẹ chỉ đòi tiền. Bà chỉ yêu em trai . Ác mộng nhiều. Tôi sợ. Ngày nào cũng , nhưng ai an ủi. Tôi đau lắm. Tạ Mẫn cần nữa… Người bạn đó là giả. Tôi chỉ mấy viên lego. Tôi chỉ ai đó ở bên , nhưng… ai cả… ( nhỏ) ]
[Bác sĩ: Còn gì nữa ?]
[Bệnh nhân: …Tôi bệnh nan y . Không sống bao lâu nữa.]
[Bác sĩ: …(ngẩn )]
[Bác sĩ: Những ác mộng đó là như thế nào?]
[Bệnh nhân: Đường. Rất nhiều con đường. Dài lắm… Có cả cầu, cao, thấy điểm kết thúc. Tôi cứ mãi, mệt… dừng . Có thứ gì đó đang đuổi theo . Tôi chạy nữa. Tôi chỉ … nó ăn luôn cho .]
[Bác sĩ: Người chị yêu, gần đây gì với chị ?]
[Bệnh nhân: Anh … Anh ghét nhất.]