82.
Đau. Đau lắm.
Không uống thuốc nữa.
Uống vẫn đau.
Vừa đắng, đau.
81.
Hôm nay nhật ký.
“Tôi nghĩ chắc là Tạ Mẫn hạ bùa mê gì đó , cứ thấy là . Thích , thích đến ngốc nghếch.”
80.
“Mẹ kế ưa , ba cũng chẳng thương . Khi come out, kế đánh đuổi khỏi nhà.
Quay căn nhà thuê, thấy Tạ Mẫn cuộn sofa xem tivi, kìm mà vui lên hẳn.”
79.
“Tôi nghĩ, nếu ở bên , thì nhất định cùng đến bạc đầu.”
78.
Mơ một giấc mơ .
Không tỉnh .
77.
Mơ ác mộng.
Giật tỉnh giấc, bên cạnh trống .
Anh về nữa.
Tay run rẩy, uống thêm mấy viên thuốc ngủ.
Rồi ngủ .
76.
Lại lấy thuốc.
Bác sĩ bảo gầy nhiều, hỏi điều trị nghiêm túc.
Tôi bất lực trả lời:
“Chữa đàng hoàng cũng gầy thôi.”
Ông :
“Chữa tử tế sẽ sống lâu hơn.”
Tôi đáp.
Tôi với ông rằng đang nghĩ gì.
Nếu một cái nút, ấn là c.h.ế.t ngay,
sẽ ấn một trăm .
Một trăm kiếp cũng làm nữa.
75.
Tôi dạo công viên.
Trên đường về lướt mail.
Nhận thông báo sa thải từ công ty.
Thời gian gửi là đúng cái đêm mà với cãi .
74.
Tôi trồng một cái cây ở sân .
Đặt tên là Cây của Thụy Thụy.
73.
Tôi xem phim mới chiếu.
Phim khá nhạt nhẽo, nhưng xem thấy vui.
Xung quanh là những cô đơn giống như .
Thì … ai cũng cô đơn cả.
Tạ Mẫn hôm nay về nhà.
Đã lâu lắm về.
Tôi ổ khoá, , chỉ thể chờ ngoài cửa.
Lúc chợ về, thấy thì nhẹ, gọi một tiếng:
“Thụy Thụy.”
Tôi làm cho một bát cơm chiên trứng.
Anh thích ăn thì tùy.
Tối đó nài nỉ cài vân tay cho khóa cửa.
Tôi đồng ý, còn trách móc kiểu tủi :
“Sao em thể giận thật chứ? Đến cả ổ khoá cũng .”
Tôi gì.
Không nên gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mot-tram-ngay-cuoi-cung/chuong-3.html.]
Tôi đánh mất chìa khoá.
Gọi cho , máy.
Tôi nhà, nên khoá thôi.
71.
Tôi đại khái đoán hôm nay định làm gì.
Nên về nhà.
70.
Tôi một bạn.
Thỉnh thoảng cũng chuyện cùng .
Tôi bảo:
“Tôi mơ thấy một cái cây mọc ở ban công.”
Anh hỏi:
“Ban công làm gì cây?”
“Có mà. Nó mọc ở đó. Anh xem.”
69.
Hôm nay đến thăm , gầy đến mức nhận .
Tôi ăn cơm nấu, hỏi:
“Dạo em trai khoẻ ? Trong nhà cần tiền ?”
Mẹ bảo:
“Nó đầu tư một dự án, cần khá nhiều tiền.”
Tôi :
“Được thôi.”
Mẹ liền khen ngoan.
68.
Tôi thấy … mệt đến kiệt sức .
67.
Ngủ đến tận chiều mới dậy.
Tôi chợ mua ít rau, ghé siêu thị mua vài món ăn vặt.
Lúc ngang qua công viên, chia đồ ăn cho mấy đứa trẻ con.
Nghĩ ngợi một lúc, xuống chiếc ghế gỗ, xách túi rau, lặng lẽ ngắm công viên suốt cả ngày.
Rất .
66.
Đọc trong một cuốn sách rằng:
Nếu nhuộm viên thuốc giảm đau bằng phẩm màu thực phẩm, nó sẽ trông giống kẹo .
Tôi lặng lẽ đếm thuốc, nhuộm chúng thành màu như kẹo cầu vồng.
Một viên, hai viên, ba bốn viên, năm sáu viên, bảy tám viên, chín mười mười một viên —
biến thành “kẹo”, nhưng vẫn chẳng đổi gì.
Thôi .
Cùng lắm chỉ là mắt hơn một chút, chứ vị thì vẫn đắng ngắt, chua xót.
65.
Tôi còn hoài niệm nữa.
Nên đến công ty.
Không về trường.
Cũng ghé những nơi từng cùng qua.
Tôi sợ nhớ , đến mức thuốc giảm đau cũng còn tác dụng.
Hôm nay nắng.
Trên ban công một cái cây.
Tôi nghĩ… chắc chắn là cây thật.
64.
Tiểu Hạ nhắn tin hỏi :
“Cậu là dự án cốt lõi của công ty mang giao dịch ?”
Tôi .
Mà cũng .
Dự án đó, bỏ sáu, bảy năm tâm huyết.
Đến cả Tạ Mẫn, cũng từng kể hết thứ cho .
Bởi vì dự án cần cơ hội — một cơ hội đến.
Nên đêm hôm đó, Tạ Mẫn lén lấy tài liệu cốt lõi giấu trong két sắt.
Tôi .
Cũng chẳng .
Vậy thì… cứ giả vờ như .