Mộng tình - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:29:06
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Như thường lệ, ngay sau khi bài phát biểu khai mạc của bữa tiệc kết thúc là thời gian được dành riêng cho các ông chủ của các công ty lớn gặp gỡ giao tiếp. Thu Yến cầm ly rượu hoa quả, bị kéo đi xung quanh như một con rối. Nhìn thấy các chủ tịch, tổng giám đốc, thực sự như nhìn thấy các phiên bản nhiều màu sắc của Yamamoto. Nó khiến Thu Yến vô cùng ghê tởm.
Tối nay cô mặc một chiếc váy dài do Lý Tuấn Phong mua, mái tóc cũng được nhà tạo mẫu uốn lọn sóng to, kết hợp với tone trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng, trong sáng làm nổi bật lên toàn bộ vẻ đẹp tự nhiên. Cô không thích loại hình này chút nào, ngây thơ cái con khỉ khô.
Bị Lý Tuấn Phong kéo đi vòng quanh chào hỏi toàn bộ những người dự tiệc, cô chỉ mỉm cười sắm vai một thư ký duyên dáng. Mặc dù trong lòng rất bài xích nhưng mà dù sao vẫn phải cố gắng chịu đựng. Nói gì cũng là đại diện cho bộ mặt của công ty, nhất là tiền lương trả cho những giây phút này không hề thấp.
Cuối cùng, lợi dụng tình huống Lý Tuấn Phong bị đám phụ nữ ăn mặc lộng lẫy vây quanh, Thu Yến liền tìm cớ để trốn đi. Cô lẻn đến một góc nhỏ cạnh cửa sổ, nhìn vào ly rượu hoa quả trên tay vẫn còn hơn một nửa khẽ thở dài.
"Rượu hoa quả của cô trông có vẻ rất ngon!" Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai.
Thu Yến giật mình. Ngay khi vừa quay đầu về hướng âm thanh phát ra, ly rượu hoa quả trên tay đã bị lấy đi.
"..." Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Thu Yến.
"Nào, tôi sẽ đổi cái này với cô nhé!”
Người đứng cạnh Thu Yến không phải ai xa lạ mà chính là Lý Tuấn Kiệt với đôi mắt sâu thẳm. Hôm nay anh ấy vẫn mặc đồ màu đen, nhưng mà là một bộ vest trông rất thanh lịch, mái tóc có chút dài đã được chải gọn gàng, nhưng vẫn không giấu được nét nổi loạn giữa đầu lông mày bộc lộ cá tính độc đoán.
Lúc này, người đàn ông đang lịch sự đứng bên cạnh cô, một tay cầm ly rượu hoa quả vừa lấy từ cô, tay kia một ly nước cam đưa đến trước mặt Thu Yến.
"Anh..." Thu Yến không thể tin rằng cô sẽ được gặp anh ấy ở đây.
"Cô có muốn uống thử một chút ly nước này không?" Lý Tuấn Kiệt chậm rãi nói, trầm ngâm nhìn Thu Yến với đôi mắt thâm sâu.
"Ồ… cảm ơn..." Thu Yến nhẹ nhàng nhận lấy nước cam. Khi ngón tay của cô chạm vào đầu ngón tay của Lý Tuấn Kiệt, đột nhiên cô cảm thấy một dòng điện nhỏ chạy xẹt qua trái tim mình, lòng như có dòng nước ấm tràn qua.
"Không có gì đâu. Loại rượu hoa quả này trông có vẻ ngon." Lý Tuấn Kiệt nói rồi mỉm cười nhấp một ngụm rượu trong ly.
Thu Yến cũng nhấp một ngụm nước cam, thật sự nó rất ngon. Cô cười nhẹ nhàng, kìm không được lên nhìn trộm Lý Tuấn Kiệt.
Anh ấy có còn nhớ không? Cô muốn nói, muốn hỏi nhưng trong lòng như đang có cơn nhói đau, âm ỉ không thể giải thích được.
"Anh..." Ngay khi cô lấy hết dũng khí định hỏi về điều đó thì bỗng có một bàn tay to đột nhiên đặt lên eo cô rồi siết chặt.
“Yến, hoá ra em đang ở đây. Tôi đi tìm em từ nãy đến giờ.” Giọng nói của Lý Tuấn Phong rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt tại eo Thu Yến thì siết chặt có chút cứng nhắc, khiến cô không có cách nào kháng cự được.
"Anh Lý..." Thu Yến được Lý Tuấn Phong ôm như thế khiến cô cảm thấy không thoải mái. Thậm chí cô còn đang thầm mắng rủa cái tên c.h.ế.t tiệt này trong lòng.
Thu Yến lúng túng nắm chặt chiếc cốc trong tay. Một người là sếp còn người kia là người đàn ông trong lòng. Cô không ngờ lại thật sự gặp anh ấy trong một tình cảnh khó xử như vậy. Nghĩ về điều này, cô liền cau mày khó chịu. Nhưng trước mặt Lý Tuấn Kiệt cũng không thể mắng mỏ Lý Tuấn Phong. Dù sao thì Lý Tuấn Phong đã trả lương làm thêm giờ gấp ba lần cho tối nay. Ngoài ra cô cũng không thể làm cho ông chủ của mình bị mất mặt!
"Yến, tại sao em lại đến đây một mình?” Lý Tuấn Phong cẩn thận hỏi, nhưng lời nói của anh đã bộc lộ ngữ khí không hài lòng.
"Không, quý ông này đã mang cho tôi một ly nước trái cây..." Thu Yến cố gắng thay đổi chủ đề.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
"Ồ? Em có biết Tuấn Kiệt không?"
Thu Yến nhận ra ánh lửa mờ nhạt trong mắt Lý Tuấn Phong. Lúc này, Lý Tuấn Kiệt vội vàng nói: "Lần trước anh đã gặp cô ấy trong công ty."
Giọng nói của Lý Tuấn Kiệt rất điềm tĩnh không chứa chút cảm xúc nào.
"Ồ, vậy sao?” Lý Tuấn Phong nhìn Thu Yến, sự khó chịu của anh ta đã giảm đi một chút.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên phá vỡ tình huống xấu hổ giữa họ.
"Tuấn Phong, Tuấn Phong, anh ở đó sao?”
Theo hướng âm thanh, Trần Gia Tuệ trong bộ váy màu vàng vội vã bước ra từ đám đông.
Tuy nhiên, Thu Yến lại nhạy cảm nhận thấy giọng nói này không chỉ mang theo tia ghen tị mà còn như muốn g.i.ế.c người hơn.
"Ồ..." Khi Trần Gia Tuệ chuẩn bị đến gần họ, cô ta bỗng lảo đảo, không cẩn thận lao về phía trước theo đó mà ly rượu vang đỏ trên tay rót hết lên n.g.ự.c Thu Yến.
"Cẩn thận..."
Gần như cùng một lúc, cả Lý Tuấn Phong và Lý Tuấn Kiệt đều nắm lấy cánh tay Thu Yến để kéo cô lại, vậy nên mới không tránh được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mong-tinh/chuong-8.html.]
Thật xấu hổ biết bao khi bị hai người đàn ông kéo vào vòng tay của họ cùng một lúc. Điều may mắn là Lý Tuấn Kiệt đã kịp thời buông tay, trong khi Lý Tuấn Phong lại coi hành động đó là điều hiển nhiên.
Thu Yến cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận đang bùng lên trong lòng. Cô không hề ngu ngốc, biết rõ Trần Gia Tuệ là cố ý. Lần trước cô ta đã không thể làm gì cô nên lần này mới tìm đến để trả thù.
Trần Gia Tuệ giả vờ xin lỗi với một nụ cười nhạt lên tiếng biện minh: "Tôi xin lỗi, cô Yến, tôi thật sự xin lỗi vì tà váy của tôi dài quá."
Giọng điệu của cô ta hờ hững như chuyện đó là hiển nhiên và cô ta chả có lỗi gì.
Muốn đóng kịch sao, hừ…. Thu Yến hơi cúi đầu, nhìn phần thân trên ướt sũng rượu vang, cố gắng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên.
Với những giọt nước mắt trong suốt như pha lê tí tách rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ buồn bã, lo lắng và đầy áy náy, không thèm để ý tới Trần Gia Tuệ mà nhìn Lý Tuấn Phong.
"Anh Lý... xin lỗi, tôi không tốt. Tôi thật sự đã khiến... chiếc váy mà anh mua cho tôi… bị ra như thế này..." Thu Yến mếu máo nói, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu của cô giờ đây tràn ngập vẻ đáng thương khiến ai nhìn thấy cũng đều rất đau lòng.
"Cái gì? Tuấn Phong, anh đã mua váy cho cô ta?” m lượng của Trần Gia Tuệ đột nhiên tăng lên, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Ồ, tức giận nữa đi, Thu Yến cười thầm trong bụng.
"Tôi xin lỗi, tôi quá vô dụng..." Thu Yến thêm nức nở. Sau đó tận dụng cơ hội che mặt chạy vụt về hướng toilet.
"Yến..." Lý Tuấn Phong lo lắng gọi.
"Chuyện này là như thế nào? Anh phải giải thích cho tôi."
Đằng sau Thu Yến vang lên giọng nói kinh tởm của Trần Gia Tuệ. Cô phớt lờ Lý Tuấn Phong, nhanh chóng bước vào toilet. Cô không thích cảm giác váy bị ướt sũng dính sát vào người như thế này.
Trong toilet, cô cố gắng dùng giấy lau bớt rượu trên chiếc váy, nhưng do chiếc váy màu nhạt nên cho dù có cố sức lau như thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn dấu loang của rượu vang đỏ.
Thu Yến vứt đống giấy vào thùng rác. Thực ra, nó cũng chẳng thể lau khô được. Bây giờ cô đã có lý do chính đáng để rời khỏi bữa tiệc nhàm chán này.
Nhìn mình trước gương trang điểm, Thu Yến hơi bực. Nếu không phải cô ta là đối tác của công ty thì chắc chắn cô đã không khoan dung được như thế này.
Quên nó đi, cô không muốn có bất kì liên quan gì đến Lý Tuấn Phong, người phụ nữ ngu ngốc đó đã quá lo lắng. Nếu cô ta ghen ghét với cô, điều đó thực vô nghĩa. Cô vẫn rất yêu lối sống tự do của mình, nó với Trần Gia Tuệ không hề có liên quan gì.
Thu Yến nhìn vào gương, chỉnh lại trang phục, bước ra khỏi toilet nhanh chóng thoát khỏi bữa tiệc.
Vừa đến lối ra, liền thấy Lý Tuấn Kiệt đang dựa vào tường.
"Cô ổn chứ?” Ánh mắt của Lý Tuấn Kiệt đầy vẻ thương hại và lo lắng.
"Ha ha, không sao đâu.” Thu Yến không biết có phải vì những gì vừa xảy ra hay không. Lúc này, cô rõ ràng không ổn, anh thấy lo lắng là điều bình thường.
"Tôi có thể đưa cô về nhà được không?” Lý Tuấn Kiệt ngập ngừng hỏi.
Nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Lý Tuấn Kiệt với đôi mắt sâu thẳm quyến rũ đó, Thu Yến bỗng dừng lại.
Anh vẫn còn nhớ tôi chứ? Cô cứ tự hỏi chính mình như vậy, nhưng rồi cô đã trả lời: "Không, cảm ơn anh."
Câu trả lời của Thu Yến khiến Lý Tuấn Kiệt có chút ngạc nhiên.
"Làm ơn chuyển lời tới anh Lý giúp, rằng tôi xin phép về trước.” Thu Yến nói, mỉm cười đầy quyến rũ.
Đôi mắt của Lý Tuấn Kiệt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh đã do dự mất vài giây. Sau đó, mỉm cười, nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười thật quái lạ, gợi cảm đầy quyến rũ: "Em thật dễ thương..."
Anh dừng lại, ghé vào tai Thu Yến: "Yến..."
Yến...
Thu Yến lắng nghe âm thanh lượn lờ bên tai cùng với hơi thở ấm áp, ẩm ướt và nóng bỏng, giống như sự nồng cháy của đêm đó khiến cô không thể nào thoát ra được.
"Tạm biệt!” Thu Yến đi ngang qua Lý Tuấn Phong mà không quay đầu nhìn lại.
Vào lúc này, cô chợt thấy tự hào vì bản thân đã như một tay săn mồi thực thụ. Cái tên "Yến" đã đốt cháy ham muốn nguyên thủy nhất trong lòng của cô.
Cô tin nhất định sẽ gặp lại người đàn ông này!