Mộng tình - Chương 10:

Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:29:08
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trông rất ngon..."

"Thử đi..." Lưu Khải thúc giục vẻ mặt háo hức như một đứa trẻ.

"Ồ... ngon quá..."

"Thật sao?”

"Thật đấy!”

"Thế thì may.”

"Tôi thực sự không tin nổi. Có khi anh đi làm đầu bếp được đấy!"

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

"Không không... tôi chỉ thích nấu ăn cho..."

"Khi nào anh có thời gian rảnh thì dạy tôi nữa nhé..."

"Được thôi..."

...

Sau bữa tối, Lưu Khải bật một bản nhạc, chuyển đèn trong phòng khách và thắp nến thơm. Thu Yến ngạc nhiên khi thấy không gian thay đổi lãng mạn như vậy. Trong ánh sáng lờ mờ, đồ đạc đơn bạc liền trông rất âm u và huyền ảo. Cô đặc biệt thích chiếc ghế sofa ấm áp trong phòng khách của Lưu Khải, vì vậy cô đã ngả người ngồi trên đó rồi xõa tung làn tóc rối của mình sang một bên của chiếc ghế.

"Tách." Một tia sáng lóe lên khiến Thu Yến sợ hãi.

Lưu Khải đứng cách cô một mét, cầm máy ảnh trên tay.

"Tôi xin lỗi..." Lưu Khải thấy Thu Yến sợ hãi trước hành vi của anh ấy nên đã xin lỗi cô: "Vừa rồi trông cô thật xinh đẹp... nên căn bệnh nghề nghiệp..."

"Ha ha, không sao đâu.” Nghe lời giải thích của Lưu Khải, Thu Yến mỉm cười và bày tỏ sự hiểu biết của mình.

"Nhân tiện, anh có thể cho tôi xem công việc của anh không?” Thu Yến đột ngột nói.

"Không vấn đề gì, đi nào... lối này..." Lưu Khải nói rồi đưa Thu Yến đến một căn phòng nhỏ.

Căn phòng chỉ rộng khoảng mười mét vuông nhưng trong đó có cả một bức tường treo rất nhiều danh hiệu, khung ảnh, album ảnh lớn và những hình ảnh rời rạc ...

Rất nhiều hình ảnh ghi dấu lại những khoảnh khắc đẹp xen lẫn một vài hình ảnh khắc họa những mảnh vỡ, những góc tối sau ánh đèn hào nhoáng của cuộc đời.

Đột nhiên, Thu Yến bị thu hút bởi một đôi môi gợi cảm trong một album ảnh màu đen ở góc tường khiến cô không thể không mở ra.

Ngay trang đầu tiên của album, Thu Yến nhìn thấy một bức ảnh khỏ.a thân của một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy rất gầy, bức ảnh trông nhợt nhạt nhưng rất tinh tế. Cô ngước nhìn Lưu Khải bên cạnh. Lưu Khải mỉm cười ngượng ngùng với cô.

Thu Yến không nói gì và tiếp tục nhìn xuống album ảnh. Trong này hầu như đều chứa những bức ảnh của những người phụ nữ kh.ỏa thân. Mỗi bức đều có sự tinh tế và một vẻ đẹp khó tả.

Khi lật đến trang cuối cùng của album, Thu Yến từ từ khép album lại và quay đầu mỉm cười với Lưu Khải.

"Anh có thể chụp cho tôi một bức được không?”

"Hả?”

"Anh có thể chụp cho tôi một bức được không?”

Lưu Khải nhìn Thu Yến với vẻ mặt bối rối.

"Không sao chứ?” Thu Yến hỏi.

"Ồ… không, không, không phải tôi vừa chụp cho cô rồi sao?”

"Không, tôi muốn nói đến bức ảnh như này.” Thu Yến chỉ vào album ảnh trên tay và nói.

"Ồ… cái này..." Lưu Khải ngượng ngùng: "Được, nếu cô muốn..."

"Thật sao?” Thu Yến cười vui vẻ.

"Thật sự, miễn là cô muốn chụp.”

"Vậy bao giờ có thể chụp được?”

"Tuỳ thuộc vào thời gian rảnh của cô.”

"Vậy thì bây giờ đi!”

"Bây giờ?” Lưu Khải bàng hoàng trước yêu cầu của Thu Yến.

"Không thể sao?” Thu Yến có vẻ thất vọng: "Tôi có thể trả ti.ền..."

"Không, làm sao tôi có thể lấy ti.ền của cô, nhưng..."

"Vậy có chuyện gì sao?”

"Cô không cần chuẩn bị gì à?”

"Tôi đã sẵn sàng rồi!” Thu Yến chớp mắt một cách nghịch ngợm.

"Cô..." Lưu Khải dừng lại rồi cười nhẹ: "Được rồi! Tôi sẽ đi chuẩn bị."

Lưu Khải nói về việc chuẩn bị khiến Thu Yến mở mắt mong chờ.

Anh ấy cầm điều khiển từ xa sau đó nhấn một vài nút. Một tấm nền lớn từ phía trên của cửa sổ từ từ hạ xuống, ánh sáng xung quanh cũng sáng lên và một tiểu cảnh nhỏ sống động xuất hiện.

Thu Yến có chút phấn khích. Cô vỗ tay nói: "Ồi... nó tuyệt quá!"

Thực ra, ngay cả bản thân Thu Yến cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên muốn chụp ảnh kh.ỏa thân, nhưng cô muốn để lại một cái gì đó làm kỷ niệm cho sự đặc biệt của ngày hôm nay.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Lưu Khải đổi nhạc thành một giai điệu nhỏ trữ tình, bầu không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thu Yến quấn chặt chiếc khăn lớn của Lưu Khải chuẩn bị cho cô vào người rồi đi chân trần đến trước phông chụp ảnh.

Cô hơi lo lắng, tay nắm chặt chiếc chăn.

"Cô cảm thấy thế nào? Cô có hối hận không?"

"Không.”

Thu Yến hít một hơi sau đó quay lưng lại với Lưu Khải.

"Chỉ cần tạo dáng theo ý muốn."

"Ồ… Được."

Thu Yến từ từ thả chiếc khăn xuống và Lưu Khải liên tục bấm máy ảnh

Thu Yến vẫn còn chút lo lắng. Cô vẫn nắm chặt chiếc khăn bằng một tay. Mặc dù chiếc khăn đã hoàn toàn chẳng còn tác dụng, nhưng cô vẫn không bỏ nó đi.

"Nếu như cô không muốn thì có thể dừng lại, đừng ép buộc chính mình." Lưu Khải nhìn vào tấm lưng xinh đẹp của cô và nói nhỏ.

Thu Yến quay lưng lại với anh rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trước mắt cô là một vầng tối nhẹ khiến cô có cảm giác như mình đã trở lại ngày hôm đó. Cô không thể ngừng run rẩy nhưng sau đó vẫn nói: "Không, tiếp tục đi." Cô muốn tiếp tục, cô muốn quên đi, cô muốn bản thân mạnh mẽ thay đổi.

Nói xong, Thu Yến nghiêng người sang một bên liếc nhìn Lưu Khải.

"Thật đẹp..." Lưu Khải nhấn máy ảnh một lần nữa, đôi mắt anh ấy say sưa với tấm lưng xinh đẹp trước mặt.

Đột nhiên, anh ấy đặt máy ảnh xuống và bước về phía trước.

Tới phía sau Thu Yến, Lưu Khải dừng lại, nhẹ nhàng chạm vào eo Thu Yến, tay kia vén sợi tóc vào tai cô, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước sau đó cúi xuống tai cô.

Thu Yến nhắm mắt lại và cảm nhận rõ sức nóng của lòng bàn tay Lưu Khải truyền đến thắt lưng cô, nó ấm áp len lỏi vào tận trái tim. Hơi thở nam tính mạnh mẽ của Lưu Khải đã làm trái tim cô bình tĩnh lại rất nhiều.

Môi Lưu Khải nhẹ nhàng chạm vào tai của Thu Yến, hôn một cách nhẹ nhàng như thể cô là một thứ gì đó rất mong manh, quý giá.

Thu Yến hít một hơi thật sâu.

"Yến..." Giọng nói của Lưu Khải rất nhỏ, rất nhỏ và rất trầm khiến toàn bộ cơ thể của Yến đột nhiên thả lỏng.

"Cô thật xinh đẹp..." Lưu Khải vuốt ve vùng da ở eo của Thu Yến, từ từ và nhẹ nhàng.

"Nào, xoay người lại nào..." Giọng nói của Lưu Khải giống như một câu thần chú khiến Thu Yến tự giác xoay người lại.

Tay Lưu Khải cài sợi tóc mảnh vào tai Thu Yến rồi thì thầm: "Cô thật xinh đẹp ..."

Sau đó, Lưu Khải chậm rãi lùi lại, cầm máy ảnh lên rồi nhanh chóng nhấn nút chụp.

Lúc này, Thu Yến mỉm cười rất quyến rũ, giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ trong bóng tối.

Đã chín năm trôi qua. Trong suốt 5 năm ấy, đối với Thu Yến thì chỉ có nước mắt và sự cô đơn, oán giận và đ.ồi trụy. Cô thường tự hỏi tương lai của mình sẽ như thế nào. Tại sao lúc đó cô lại yếu đuối như vậy?

Khóc rồi khóc, năm đó, cô đã tự lau khô tất cả những giọt nước mắt bằng nước mắt của cả đời cộng lại, chỉ vì người đàn ông đó, một người đàn ông xấu xa. Vì anh ta mà cô đã đổi thay.

Phụ nữ nên mạnh mẽ. Sau khi khóc, cô đã tự nhủ điều đó.

Quá khứ sẽ luôn trôi qua vì vậy cô muốn thay đổi bản thân.

Cô không còn tin vào đàn ông và tình yêu nữa. Không có người đàn ông nào trên thế giới có thể khiến cô cảm thấy an toàn và đáng tin cậy.

“Ngay cả khi người đàn ông đó yêu bạn, anh ta cũng chỉ là một người ở bên bạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mong-tinh/chuong-10.html.]

Cô luôn tự nhủ rằng cô phải luôn trân trọng bản thân mình, chỉ có bản thân luôn ở cạnh mình chứ không phải một người đàn ông.

Trong vài năm qua, đã có rất nhiều người theo đuổi cô. Suốt một thời gian dài, cô có hai hoặc ba người đàn ông cố định. Từ ngữ thích hợp nhất để mô tả họ chính là “bạn cùng giường”.

Tất cả những gì cô muốn là một người bạn đồng hành có thể thỏa mãn ham muốn TD của cô. Cô không muốn tình yêu của đàn ông, chứ đừng nói đến hứa hẹn tương lai xa vời của họ. Do đó, khi một người đàn ông yêu cô, lúc mối quan hệ kết thúc, cô sẽ không bao giờ nhớ anh ta nữa.

Cô luôn tử tế với bản thân, bởi vì sẽ không ai làm tổn thương chính mình. Do đó, cô rất yêu bản thân và cho mình mọi thứ mình thích. Quần áo chất lượng cao, mỹ phẩm hàng đầu và các sản phẩm bảo dưỡng, túi xách, giày dép thương hiệu nổi tiếng cao cấp của Pháp... Chỉ cần cô thích, cô sẽ mua từng cái một. Dù sao, ti.ền không mang lại sự sống hay cái ch,ết và mức lương hiện tại đủ để cô sống một cuộc đời tốt đẹp.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, cô đến cửa hàng thời trang quyết định mua vài mẫu trong bộ sưu tập mới.

Chọn ra một vài bộ quần áo mà cô cảm thấy thích, sau đó Thu Yến đã vào phòng thay đồ để thử.

Thu Yến thích mua quần áo cho mình như thế này, ngoài ra cô cũng thích nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của chính mình trong gương.

Tuy nhiên, hôm nay đã có một người bất ngờ xuất hiện. Điều này đã quét sạch mọi hứng thú của cô.

Đúng là oan gia ngõ hẹp. Ngày hôm nay cuối cùng Thu Yến cũng hiểu câu nói đó.

Khi thay chiếc váy cuối cùng và bước ra khỏi phòng thay đồ, cô đã chạm mặt với Trần Gia Tuệ, cô ta cũng vừa mới bước chân vào cửa hàng.

Thu Yến không ngờ lại gặp người phụ nữ này ở đây. Điều này khiến cô thật sự chán nản. Nhưng mà bởi vì đó là con gái của ông Trần nên cô không thể đắc tội với cô ta. Thế nhưng khi gặp nhau, cô thật sự không muốn mở miệng chào hỏi. Đành vì phép lịch sự nên chỉ gật đầu coi như đã chào qua.

"Ồ, thư ký Yến, tại sao lại trùng hợp như vậy?" Ngay khi cô nghe thấy giọng nói của cô ta, cô biết ngay rằng cô ta đang cố tình tìm cách gây khó dễ với mình.

"À, thật là trùng hợp." Thu Yến không biết cô ta muốn gì nhưng mà cô không muốn gây rối.

"Trông cô mặc đồ này cũng đẹp đấy. Không có gì ngạc nhiên với loại người thích moi ti.ền của anh Tuấn Phong." Trần Gia Tuệ nhìn Thu Yến với ánh mắt mỉa mai và khinh bỉ.

Thu Yến đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn bực bội ở trong lòng. Bởi vì cô ta là khách hàng, là đối tác của công ty của sếp nên cô luôn tôn trọng khi gặp cô ta. Nhưng có vẻ như người ta lại luôn ỷ vào điều đó mà gây sự với cô.

"Cô ta đã thử bao nhiêu bộ quần áo?” Trần Gia Tuệ quay đầu lại và hỏi nhân viên bán hàng.

"Sáu bộ, cộng với bộ cô ấy đang thử là bảy bộ." Nhân viên bán hàng mỉm cười trả lời: "Cô ấy mặc rất đẹp."

"Ồ? Thật sao? Tôi sẽ mua tất cả quần áo mà cô ta đã thử.” Trần Gia Tuệ cố tình nâng cao giọng.

Thu Yến bước thẳng vào phòng thay đồ mà không thèm nhìn lại, giận dữ nhặt chiếc váy nhỏ lên rồi thay quần áo càng nhanh càng tốt. Cô chỉ muốn rời khỏi cửa hàng ngay bây giờ. Cô không muốn thấy mặt người phụ nữ kinh tởm này.

"Ồ, tại sao cô lại thay nó ra? Mặc không đẹp à? Hay là không đủ khả năng trả?" Trần Gia Tuệ hẩy m.ô.n.g đi đến chỗ Thu Yến.

"Nếu cô Trần đã muốn mua thì làm sao tôi dám tranh với cô? Ngoài ra, tôi không thích mặc quần áo giống người khác.” Thu Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y kìm nén cơn giận của mình.

"Ồ, thật vậy sao? Tôi lại cứ nghĩ rằng những kẻ như hồ ly tinh thì luôn rất thích cướp đồ của người khác cơ đấy.”

Chương 11

Người phụ nữ này thật sự rất quá đáng. Thu Yến đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Thật vô ích khi giải thích một điều gì đó với một người như vậy.

"Cô Trần, xin hãy tôn trọng người khác." Yến vẫn cố gắng kiên nhẫn.

"Hừm! Tôi vẫn cần phải tôn trọng một con hồ ly tinh như cô? Cô nghĩ rằng với cái nhan sắc này của cô mà cô có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng hay sao? Để tôi nói cho cô biết, Tuấn Phong chỉ là một phút chơi bời. Vì thế đừng có mà ảo tưởng nữa.”

Thật nhàm chán. Trong câu nói cuối cùng đã hiện ra mục đích chính của cô ta, đó là vì Lý Tuấn Phong.

"Xin lỗi, cô Trần. Anh Lý chỉ là sếp của tôi. Tôi chỉ là thư ký của anh ấy. Còn đầu cô muốn nghĩ cái gì thì tuỳ cô? Xin lỗi." Thu Yến nói xong, quay người muốn rời đi. Nhưng thật bất ngờ, Trần Gia Tuệ lại kéo cánh tay cô lại. Những bộ móng sắc nhọn lập tức tạo ra hai vết m.á.u mờ trên cánh tay của Thu Yến.

"Đồ phụ nữ lăng loàn khốn kiếp." Ngay sau khi Trần Gia Tuệ lên tiếng chửi Thu Yến, tay cô ta đã giơ lên và muốn giáng một cái tát vào khuôn mặt thanh tú của cô. Nhưng khi tay cô ta chưa kịp chạm vào mặt Thu Yến thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại và ném sang một bên. Trần Gia Tuệ bị mất đà nên lùi lại vài bước, gần như muốn ngã xuống.

"Cô Trần, bạn gái của tôi có làm điều gì xúc phạm cô không?”

Thu Yến đã bị choáng váng ngay khi vừa bị kéo. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lúc này, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình được ôm trong vòng tay rất ấm áp và mạnh mẽ. Một giọng nói bình tĩnh và trầm thấp nhưng cũng chứa đựng sự tức giận không thể tha thứ vang lên rồi quanh quẩn bên tai cô.

"Lý Tuấn Kiệt?” Trần Gia Tuệ sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

"Yến, em có sao không?” Lý Tuấn Kiệt ôm Thu Yến, hôn lên trán cô.

Thu Yến bàng hoàng trước hành động thân mật của Lý Tuấn Kiệt. Trong chốc lát, không biết phải nói gì. Cô không ngờ Lý Tuấn Kiệt lại xuất hiện ở đây. Đúng lúc như vậy?

"Anh... Làm sao cô ta có thể là bạn gái của anh được?” Trần Gia Tuệ không tin được những lời mình vừa nghe thấy.

"Có chuyện gì sao? Cô có ý kiến gì à?" Lý Tuấn Kiệt nghiêng người nhìn Trần Gia Tuệ, khiến cô ta sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

"Yến, em có đau không?” Lý Tuấn Kiệt nhẹ nhàng xoa vết m.á.u mờ nhạt trên cánh tay Thu Yến và dịu dàng hỏi.

Sau khi bình tĩnh tĩnh lại, Thu Yến nhẹ giọng trả lời: "Tôi ổn.”

"À, tối nay em muốn ăn gì? Tôi đã đặt một chỗ ngồi trong nhà hàng mà em thích. Bây giờ chúng ta đi đến đó chứ?" Lý Tuấn Kiệt không đợi Thu Yến trả lời đã ôm vai cô bước ra khỏi cửa hàng.

Sau khi bước được vài bước, bỗng nhiên anh lại dừng lại, quay đầu nói với Trần Gia Tuệ: "Nếu cô không có gì để làm, hãy chăm sóc em trai tôi thật tốt. Đừng để em ấy có thời gian đi quấy rối người phụ nữ của tôi.”

Trần Gia Tuệ sợ hãi đến mức chỉ có thể đứng yên như con ngốc không dám lên tiếng.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng đoạn khá xa, Thu Yến mới đẩy Lý Tuấn Kiệt ra.

Thực ra hiện tại cô đang cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì sự ấm áp mà anh dành cho mình. Hành động của Lý Tuấn Kiệt vừa rồi cũng khiến cô bớt xấu hổ hơn, nhưng câu nói cuối cùng của anh "người phụ nữ của tôi" dường như không phải chỉ là để giải thoát cô khỏi mớ rắc rối với Trần Gia Tuệ, mà ngược lại như 1 cái lồng giam khác mở sẵn cửa chờ cô bước vào. Cô không thích.

Thu Yến lùi ra cách anh một bước chân và nhẹ nhàng nói. "Cảm ơn anh.”

"Chỉ cảm ơn thế này thôi sao?” Lý Tuấn Kiệt cong khóe miệng nói đùa.

"Không đủ sao?” Thu Yến nhìn vẻ mặt của Lý Tuấn Kiệt. Đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm, cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

"Ít nhất là đi ăn tối với tôi?”

"Hôm nay?” Thu Yến ngạc nhiên hỏi lại. Người đàn ông này luôn có cách quấy nhiễu tâm trí của cô bằng đôi mắt nguy hiểm.

"Tất nhiên, tôi đã đặt chỗ rồi.” Khi Lý Tuấn Kiệt đáp, anh duỗi bàn tay to lớn của mình ra ôm Thu Yến, không cho cô cơ hội để nói thêm bất kỳ điều gì. Sau đó kéo cô vào xe.

Lý Tuấn Kiệt đưa Thu Yến đến một nhà hàng Pháp cao cấp. Thu Yến không từ chối vì người ta cũng không cho cô cơ hội từ chối, vậy nên cô đành phải đi theo.

Có thể thấy Tuấn Kiệt là khách quen của nhà hàng này. Từ khi bước chân vào đến khi bữa ăn của họ được bày ra, nhân viên ở đây đều rất cung kính và tôn trọng anh. Ngay cả khi anh đi vệ sinh, người phục vụ vẫn rất lịch sự và chu đáo đói với Thu Yến.

Sau bữa tối thấy thời gian đã muộn. Lý Tuấn Kiệt khăng khăng muốn đưa Thu Yến về nhà. Tất nhiên, Thu Yến cũng không có cách nào từ chối.

"Tôi ở chỗ này.” Khi Thu Yến nói, Lý Tuấn Kiệt cũng dừng xe lại.

"Cảm ơn cô.”

“Cảm ơn anh." Thu Yến nhẹ nhàng đáp. Dù sao anh là người đã giải vây giúp cô khỏi cuộc “bao vây” ngày hôm nay, thế nên cảm ơn là phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp.

"Chờ một chút.” Thu Yến đang định mở cửa thì Lý Tuấn Kiệt nắm lấy cánh tay cô.

Thu Yến khẽ cau mày vì Lý Tuấn Kiệt vừa chạm vào vết thương do móng tay của Trần Gia Tuệ cào.

"Cô còn đau không?” Lý Tuấn Kiệt giữ lấy cánh tay cô dùng đầu ngón tay vuốt ve hai vết xước.

"Không còn đau.” Vết thương nhỏ này đâu có là gì đối với sự hành hạ mà tên đàn ông khốn nạn kia đã gây ra cho cô trước kia.

Lý Tuấn Kiệt mỉm cười kéo cô lại gần hơn. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Trong vài giây, anh chậm rãi đề nghị: "Hãy làm người phụ nữ của tôi."

Giọng điệu của Lý Tuấn Kiệt rất độc đoán, nhưng anh vẫn chờ câu trả lời của cô. Thái độ như vậy đột nhiên khiến Thu Yến cảm thấy thật thú vị.

Thu Yến nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt với cặp mắt trống rỗng rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó.

"Không.” Câu trả lời của Thu Yến rất đơn giản.

Cô nhìn thấy rõ biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt của Lý Tuấn Kiệt sau khi nghe được câu trả lời của mình.

"Tại sao?” Lý Tuấn Kiệt dường như khó giải quyết hơn cô nghĩ.

"Tôi không phải là người phụ nữ của bất kỳ ai.” Cô tự do và cô chỉ thuộc về chính mình.

"Ồ?” Lý Tuấn Kiệt hơi ngạc nhiên khi nghe được câu trả lời này, nhưng sau đó anh lại mỉm cười một cách kỳ lạ: "Cô có điều kiện gì không?"

"Điều kiện?”

"Tôi sẽ cho cô ba ngày và các điều kiện tùy thuộc vào cô.” Lý Tuấn Kiệt nắm lấy cánh tay của Thu Yến rồi hôn lên những vết xước trên cánh tay cô.

Thu Yến nhìn Tuấn Kiệt, lúc này trông anh thật sự gợi cảm và hoang dã. Cô mỉm cười dựa vào Lý Tuấn Kiệt, nhẹ nhàng đặt môi cô đến gần tai anh, sau đó nói bằng một giọng dụ hoặc: "Bạn cùng giường, được chứ?"

Rõ ràng, Lý Tuấn Kiệt đã rất ngạc nhiên bởi lời nói của cô. Ngay sau đó, anh bắt đầu bối rối trước sự trêu chọc táo bạo này, hơi thở bắt đầu loạn nhịp.

"Ngoài điều đó ra..." Thu Yến đưa đầu lưỡi ra và l.i.ế.m vành tai của Lý Tuấn Kiệt: "Đừng can thiệp vào những chuyện khác trong cuộc sống của tôi."

Nói đến đây, Thu Yến mỉm cười, vì cô biết rằng người đàn ông trước mặt cô chắc đang nghĩ rằng cô bị điên, hoặc cũng có thể đang không chấp nhận nổi lời nói của cô.

"Chúc ngủ ngon." Trong khi Lý Tuấn Kiệt vẫn đang suy nghĩ về lời nói của cô, Thu Yến mở cửa và bước vào nhà.

Tay Thu Yến cầm một cái túi bước từng bước nhỏ vừa đi vừa trò chuyện với Lưu Khải. Những ngày này, cô đã quen với việc Lưu Khải đi cùng cô đến công ty mỗi ngày. Dù sao, cô cũng khá buồn chán khi cứ mãi phải đi một mình. Lưu Khải cũng rất giỏi trong việc làm cho cô cảm thấy vui vẻ, vì vậy cô không từ chối đi cùng với anh ấy. Chỉ là hôm nay cô thật sự không thể nào vui nổi.

Nếu cô nhớ không nhầm, hôm nay là ngày Lý Tuấn Phong trở về.

Thu Yến không biết tại sao cô luôn cảm thấy rất nặng nề, đặc biệt là cảnh tượng Lý Tuấn Kiệt bất ngờ xuất hiện trong cửa hàng thời trang ngày hôm đó. Cô không sợ tin đồn, cũng không sợ Trần Gia Tuệ sẽ nói những điều không hay vào tai Lý Tuấn Phong. Cô chỉ lo lắng về việc liệu cuộc sống của mình có còn được bình yên như hiện tại hay không.

Điều mà Thu Yến luôn lo lắng không trở thành điều dư thừa khi cô bước vào cửa văn phòng.

Lại là một bó hoa khác được gửi cho cô, nhưng lần này là hoa loa kèn trắng.

Ánh mắt Thu Yến rơi vào những cánh hoa. Mí mắt cô từ từ ngước lên và nhìn Lý Tuấn Phong, người đang cầm bó hoa. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest trắng, tóc chỉ đơn giản là chải ngược ra sau đầu khiến khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ cám dỗ.

Loading...