Thấy lồm cồm bò dậy, Tuấn Việt thành tiếng:
“Em diễn cũng khá lắm. Ban đầu nếu hai bạn cùng phòng mà còn tưởng em như lúc sáng nữa kìa.”
lúc , Thanh Vân và Hồng Liên đồng thanh:
“Quên với mày, hôm nay trường tao buổi hội thảo quan trọng. Sợ là kịp ăn cơm.”
Nói , hai đứa nó lật đật chạy tìm túi xách lao thẳng cửa.
“Chào đạo diễn trai nhé. Lúc nào chúng em xin cơm của hai .”
Dứt lời, tụi nó nháy mắt với :
“Liệu mà tiếp đón .”
Tôi ngước Tuấn Việt, thật thà :
“Hôm nay bọn em chỉ đậu phụ rán và rau muống luộc. Anh… còn … ăn cơm ạ?”
Tuấn Việt bật câu hỏi của . Anh chỉ tay túi đồ mà mang tới.
“Trước khi đến đây ghé qua siêu thị.”
Nói , đem chiếc ghế “cúng cụ” ban nãy khu bếp. Tôi còn đang ngơ ngác định lấy đồ gì nóc tủ thì Tuấn Việt đặt lên ghế.
“Ở yên đây. Hôm nay em ốm nên sẽ bếp.”
Tôi còn đang choáng váng với hành động thì Tuấn Việt bắt đầu chuẩn đồ ăn.
Thấy , vội vàng bên cạnh :
“Anh để em làm cho.”
Tuấn Việt xoay :
“Được. Vậy em thái ớt chuông nhé.”
Tôi một thường mang dáng vẻ lạnh lùng như Tuấn Việt lúc ấm áp tới .
Hai má nóng ran. Có lẽ lúc nó đỏ bừng lên như trái cà chua chín. Tôi còn chẳng những sự việc đang diễn mắt là mơ thật. Tôi đưa tay nhéo má của , chỉ điều hành động qua mắt bên cạnh.
“Có chuyện gì mà tự làm đau cô nương? Nếu em sợ trai mắt là ảo ảnh thì cần lo . Anh sẽ cho em thấy…”
Dứt lời, kéo gần, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn.
“Anh nghĩ cần cho em một chuyện… Thực kết bạn mạng xã hội với em đó.”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
“Thật ạ. Sao em ?”
Tuấn Việt mỉm , lấy điện thoại nhắn tin cho :
“Này Gà Con, em chúng tiếp tục hôn là nấu cơm?”
Tôi vội vàng cầm lấy điện thoại để bàn gần đó. Người gửi tin nhắn cho là Gấu Béo. Tôi luống cuống vì nội dung tin nhắn mà do thường chuyện với . Không ít Gấu Béo an ủi khi trượt một vai diễn nào đó.
“Anh… thể chứ? Gấu Béo là con gái mà.”
Tuấn Việt mỉm , tiếp tục nhắn tin:
“Đừng với là em kiểm tra. Anh sẵn sàng .”
Tôi điên tiết, lấy tay đánh mạnh kế bên. Tuấn Việt hề né tránh mà tủm tỉm :
“Ngày đầu gặp mặt cố ghi nhớ tên và báo danh của em. Anh hỏi các thầy trong trường nên em theo học khoá 38. Việc tìm Facebook Gà Con cũng khó. Hơn nữa, từng là con gái…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/moi-tinh-dau-cua-toi/chuong-4.html.]
Dứt lời, ôm lòng:
“Anh thích cách em mạnh mẽ vươn lên. Anh nghĩ bố em sẽ sớm nhận .”
Tôi ngước :
“Anh đừng bảo với em hai vai diễn em nhận là do can thiệp nhé.”
Tuấn Việt lắc đầu:
“Anh hề nhúng tay vai hầu nữ và xác c.h.ế.t đó.”
Tôi nheo mắt đối diện:
“Vậy còn kịch bản phim ngắn của em?”
Anh mỉm :
“Cũng can thiệp.”
Tôi xúc động, hai mắt dần nhoè . Ít cũng tôn trọng , cần tay để tự phát triển bản .
“Em… cảm ơn .”
Lúc , Tuấn Việt cúi , nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn. Do hề chuẩn tinh thần nên chẳng làm , vội vàng đẩy .
“Đừng… vội vàng như .”
Tuấn Việt mỉm :
“Anh xin . Thực sự thì nghĩ tới ngày gặp em từ lâu . Anh cũng cố gắng để Gấu Béo trở nên hơn trong mắt thầm thương đấy.”
Dứt lời, cầm lấy rổ đựng ớt ngọt thái sẵn tiến tới gần bếp.
“Anh nấu sẽ nhanh thôi. Em thể chuẩn bát đũa đó.”
Tôi vội vàng chạy . Nếu còn đó sợ thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
“Tuân lệnh đại ca.”
“Em gọi là gì?”
“Là đại ca. Không ?”
“Tất nhiên là . Em thể gọi bằng tên hoặc là chồng yêu tuỳ em chọn. Anh làm trai mưa của ai đó .”
Tôi vui vẻ đáp:
“Vậy gọi bằng tên . Đợi lúc nào chính thức mới...”
Chẳng thể ngờ còn hết câu lên tiếng:
“Anh nghiêm túc đó Mỹ An. Bây giờ là chính thức theo đuổi em đấy.”
Tôi nhoẻn miệng :
“Em cũng mà. … chúng thể bí mật tìm hiểu ?”
Tuấn Việt lắc đầu:
“Không thể.”
“Tại chứ?”
Tuấn Việt nhoẻn miệng :
“Anh thích mập mờ. Hơn nữa, lúc tới đây vô tình chạm mặt phóng viên báo Sao Việt. Anh buột miệng bạn gái đang sống ở đây .”