Tôi kĩ khi Tuấn Việt đưa tay chùm chìa khoá. Cũng chính vì lý do mà ba năm về mới cầm nhầm đồ của khác.
Tôi lén tới trường tham gia thi tuyển, ngờ khi về tới nhà bố đuổi . Tôi nghĩ bản sai khi chọn con đường là theo đuổi nghệ thuật vì học quản trị kinh doanh như mong của bố . Có lẽ bố chỉ thấy khó mà lui nhưng suốt thời gian qua thực sự cố gắng. Dù rằng thể vững trong giới giải trí như kỳ vọng của bản nhưng những kịch bản của cũng bắt đầu chào đón.
Ngày hôm đó trời mưa tầm tã. Tôi thấy may mắn khi lúc gửi máy tính ở tiệm sửa gần nhà. Nếu lúc ắt hẳn nó cũng ướt sũng như đám đồ mang theo trong ba lô.
Tôi đang chờ xe buýt thì một gã đàn ông tuổi dừng xe ngay mặt. Gã hạ kính xe, qua một lượt:
“Thế nào cô nhóc. Lấm lem hết . Có theo về nhà ?”
Tôi lắc đầu, vội vàng từ chối nhưng gã bước khỏi xe, kéo gần cửa xe phía mặc cho la hét.
Lúc mưa lớn như , chẳng còn sớm nên mấy ai đường. Gã lôi , nhếch môi :
“Cũng chẳng hạng tử tế gì. Đã đây kiếm khách còn đòi làm sang.”
Tôi tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của gã đàn ông thô lỗ thì bất ngờ một chiếc xe ô tô màu đen tới, thiếu chút nữa đụng trúng .
Người thanh niên trong bộ Âu phục màu đen bước xuống, hỏi :
“Có chuyện gì ? Cô chứ?”
Tôi sợ hãi tới mức chỉ oà lên như một đứa trẻ. Có lẽ đủ tinh tế để hiểu tình huống khi con bé là quần áo xộc xệch còn gã đàn ông mặt đầy sát khí.
Gã bước lên xe, chửi thề một tiếng:
“Mẹ nó. Đã đây còn làm vẻ…”
Người đàn ông đỡ lấy nhưng sợ hãi, vội gạt tay thanh minh:
“Tôi … …”
Lúc , vội gom đồ đạc trong túi xách văng tung toé vỉa hè, cũng để ý rằng chùm chìa khoá cầm là của .
“Lương Thị Mỹ An…”
Thấy chăm chú thẻ dự thi của , lập tức cầm lên lời cảm ơn:
“Hôm nay nhờ mà thoát nạn. Cảm ơn nhiều lắm… Nếu dịp gặp , sẽ mời một bữa cơm để cảm tạ.”
lúc , chuông điện thoại của reo lên, tiếng vọng là của một đàn ông trung tuổi.
“Còn mau tới sẽ trễ giờ bay đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/moi-tinh-dau-cua-toi/chuong-3.html.]
“Vâng. Con tới ngay đây chú ba.”
Người đàn ông mỉm :
“Sẽ còn gặp …”
Nói bước lên xe, đưa tay vẫy chào .
“Mau về nhà .”
…
Các bạn đừng hỏi vì nhận Tuấn Việt khi về trường. Nói chẳng ai tin , mà yêu đơn phương chắc hẳn nặng gấp rưỡi nam thần hiện giờ đấy. Tôi nghĩ trong lúc khó khăn nhất, gặp là may mắn , nếu như duyên gặp nhất định sẽ mời bụng năm một bữa ăn thật ngon.
mà hiện giờ vô cùng bất . Tôi nghĩ bản xứng với đối diện. Tôi mà tình cảm của lẽ còn cho nữa kìa.
Nghĩ là làm, quyết định lăn ngất thứ hai trong ngày để chuyện. Chẳng ngờ hai cô bạn lên tiếng:
“Anh kệ con bé đó . Nó diễn đấy. Từ vai bà lão bán rau hiền lành tới chị gái đanh đá chuyên cho vay nặng lãi nó đều thể làm .”
“Để em cho , vì năm đó mà Mỹ An từ chối bao nhiều đấy.”
Thanh Vân hào hứng góp vui cùng Mỹ An:
“Tiếc nhất là Tuấn Khanh đúng mày? Tao là tao kết đó đấy. Nhất định sẽ tương lai tươi sáng.”
Lúc , hé mắt lén . Trông Tuấn Việt vẻ thoải mái cho lắm. Anh :
“Trần Tuấn Khanh trong MV của ca sĩ Thuỷ Tiên?”
Thanh Vân vỗ tay :
“Anh cũng ? Mà quên hỏi tên là gì?”
Tuấn Việt khẽ mỉm :
“Tên cúng cơm là Phạm Tuấn Việt, trong giới thường gọi là David Phạm.”
Vâng. Cái tên thốt lực sát thương ghê gớm. Hai đứa bạn cùng phòng ú ớ:
“Đạo diễn… phim Mùa Hè Năm Ấy?”
Tuấn Việt khẽ gật đầu :
“Còn em. Diễn đủ ? Nếu còn đó nữa đừng trách mạnh tay. Bây giờ nào đó mời một bữa cơm như hứa.”