Tôi tỉnh thấy cả đau ê ẩm. Tôi nheo mắt quanh. Căn phòng phòng trọ của ba đứa sinh viên bọn . Người đàn ông trong bộ trang phục màu đen đang gần cửa sổ bỗng nhiên xoay , bước tới bên cạnh hỏi:
“Thế nào? Em còn nhớ gì ?”
Tôi bật dậy. Hai mắt mở to như đèn ô tô để cho rõ đối diện.
Tình huống oái oăm gì đang diễn thế ? Tại ở cùng thầy Tuấn Việt chứ?
“Thầy… … …”
Thấy nên lời, tủm tỉm :
“Có cái đầu đang nghĩ bậy ? Tôi cho em ở bên cạnh dễ như . Chỉ xinh thôi là đủ.”
“Em ý đó... Em chỉ xảy chuyện gì?”
Tuấn Việt mỉm đáp:
“Chờ quản lý ở đây tới là sẽ .”
lúc , cửa phòng mở . Người bước ai khác là chị Mai - quản lý ở chỗ chúng .
“Khổ quá cơ. Chị bao nhiêu . Làm gì thì làm, giữ gìn sức khoẻ là quan trọng nhất. May mà nhanh nhẹn nếu đầu của cô chắc u lên một cục .”
Dạo gần đây ăn uống lành mạnh cho lắm, chỉ vài gói mì tôm, đôi khi còn bỏ bữa. Thực sự nhiều thứ mà một đứa sinh viên như cần mua lắm. Đi thi tuyển cũng thể ăn mặc quá đơn giản , cũng trang điểm một chút mới thể hiện bản coi trọng công việc đó.
Từ ngày bố cắt khoản viện trợ, cuộc sống của gặp ít khó khăn, lẽ chỉ tình yêu với nghề diễn mới khiến mạnh mẽ tới .
Tôi lí nhí lời cảm ơn với chị Mai và thầy Tuấn Việt.
“Cảm ơn thầy và chị giúp em. Hiện giờ em khoẻ . Em sẽ ngoài làm việc tiếp. Em hứa sẽ để xảy chuyện như nữa.”
Chị Mai đặt tay một cốc gừng còn nóng hổi:
“Uống nghỉ ngơi cho tới khi khoẻ tới công việc .”
Tôi vội vàng dậy:
“Chị… em khoẻ mà. Chị đừng bắt em nghỉ việc.”
Chị Mai lạnh lùng :
“Vừa em như khiến ít khách hàng hoảng sợ. Em cũng đó, chuyện làm ăn thời dễ dàng gì. Chị giữa mấy đứa các em và sếp tổng nên nhiều việc chị thể giải quyết theo cảm tính .”
Tôi tiu nghỉu, khẽ một tiếng:
“Vâng…”
Nghĩ tới tiền nhà góp chung với Thanh Vân và Hồng Liên tháng tới còn đủ, thực sự làm . Tôi vội vàng chào chị Mai và thầy Tuấn Việt rời , chẳng từ lúc nào nước mắt lăn dài má.
“Này… Đợi …”
Tôi thì thấy Tuấn Việt đuổi theo .
“Thầy tìm em chuyện gì ?”
“Tôi đang định về nhà nhưng giờ đặt Grab khó quá. Em… cho nhờ xe ?”
Tôi kịp phản ứng thì dắt xe khỏi chỗ đậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/moi-tinh-dau-cua-toi/chuong-2.html.]
“Bây giờ đưa em về đó mượn xe em chạy một lúc. Chiều tối sẽ mang trả.”
Thấy lộ rõ vẻ nghi ngờ, Tuấn Việt đặt tay cuốn hộ chiếu.
“Tôi mới về nước nên cũng quen lắm. Em cầm cái làm tin. Em tìm ở chỗ nào mà đúng ?”
Tôi nghĩ một lúc mấp máy môi:
“Ý thầy là… tập đoàn giải trí Thế Thịnh?”
Người lập tức nhoẻn miệng :
“Xem cũng thông minh đấy.”
Nói xong, bên cạnh tiếp lời:
“Tôi thầy của các em. Tôi là sinh viên khoá mời về chia sẻ chứ dạy ai chút gì . Đừng gọi như áp lực lắm.”
Tôi khẽ gật đầu. Thực chẳng cần thầy dạy chúng kiến thức trường, chỉ riêng việc nỗ lực để theo đuổi đam mê và thành công như hiện giờ đủ cho đám sinh viên bọn coi trọng .
…
“Này. Có khi nào mày gặp lừa đảo ?”
Tiếng Thanh Vân văng vẳng bên tai khiến thể nào tập trung .
“Không . Người còn về trường tao chuyện đó. Hơn nữa mày nghĩ hứng thú với con xe máy cà tàng của tao ?”
Hồng Liên tủm tỉm :
“Xe máy cà tàng thì nhưng chủ nhân của nó thì đấy. Tao nghĩ nhất định trúng mày.”
Nói xong, Hồng Liên tiếp lời:
“Tao nhiều chuyện phức tạp lắm. Nào là dựa quen, nào là đổi tình lấy vai diễn. Mày xem thế nào chứ tao nghi lắm.”
Hồng Liên hết câu thì Tuấn Việt ngay ở cửa, tay là một túi đồ lớn khiến thiếu chút nữa là lăn ngất thứ hai trong ngày. Chỉ điều mặt hề biến sắc, chắc hẳn những lời .
“Tôi nhà chứ?”
Hai đứa im bặt, chỉ còn gật đầu như gà mổ thóc.
Thanh Vân vội kéo chiếc ghế cao nhất nhà giữa phòng:
“Mời… mời .”
Tôi là chiếc ghế đó là loại chuyên dùng để mấy đứa lên “cúng cụ” ngày rằm và đầu tháng nên nó thực sự khác biệt. Ba đứa ghế thấp hơn nên chẳng khác nào gà và gà con cả.
Tuấn Việt đưa chìa khoá xe tay , khẽ mỉm :
“Xe rửa sạch và đổ đầy xăng.”
Dứt lời, Tuấn Việt sang hai cô bạn cùng phòng của :
“Cảm ơn vì thời gian qua các em chăm sóc cho Mỹ An.”
Khoan . Từ khi nào mà và đối diện thiết tới ?
Thấy vẻ ngơ ngác của , Tuấn Việt bật :
“Em cái gì? Em nhận chùm chìa khoá đưa cho em ?”