Mộ địa may mắn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-13 11:44:47
Lượt xem: 103

Hôm đó, khi tự mu a mộ phần cho chính , đăng một bài lên trang cá nhân – Tiết kiệm chi tiêu, cuối cùng cũng tích góp một căn nhà.

Mẹ chuyện, liền bảo thêm tên chị gái .

“Nếu chị gái mày bệnh, làm mày cơ hội đến thế giới ? Sống thì ơn.”

Được thôi, ơn.

Tôi sẽ thêm tên cả nhà các !

Thế thì lòng chứ!

1

Từ khi nhận thức hiểu rằng, phận của khác là do bố ban cho, còn phận của là do chị ban cho.

Chị hơn bốn tuổi, khi mẫu giáo khám sức khỏe phát hiện mắc bệnh m.á.u mãn tính.

Để chữa bệnh cho chị , vốn định sinh con thứ hai, nhưng bất đắc dĩ mang thai .

Hồi đó bà ngoại với , “Sinh thêm đứa nữa cũng mà, một là thể chữa bệnh cho Loan Loan, hai là nếu là con trai thì con còn chỗ dựa.”

Sau đó đời.

Đáng tiếc là con gái, tủy xương cũng hợp với chị .

Thế là trở thành gánh nặng của gia đình.

Mỗi khi chị tái phát bệnh, nghĩ là bà chăm sóc cho chị , mỗi như đều đổ cho .

“Lê Khinh Khinh, mày vô dụng như , thì nên sinh mày , làm chúng tao còn bận tâm chăm sóc mày, sự quan tâm dành cho chị mày cũng giảm !”

Hồi nhỏ hiểu đó là thiên vị, chỉ tự trách , tại nhóm m.á.u khác với chị.

Cứ thế, lớn lên trong sự hổ thẹn.

Sau sáu tuổi, bắt đầu thể làm việc nhà.

Khi bố bán hàng rong, họ bảo nấu cơm cho chị.

Lúc đó nhà dùng bếp củi, ghế đẩu vung xẻng làm cơm chiên trứng cho chị, mấy suýt ngã nồi.

Bà Bành hàng xóm thấy, khuyên , “Khinh Khinh mới sáu tuổi, cô nỡ lòng để nó nấu cơm xào thức ăn ? Nguy hiểm quá thôi.”

Mẹ sầm mặt đáp, “Bà sợ nó nguy hiểm, nấu cơm cho Loan Loan nhà ? Bà thương Khinh Khinh , là bà dẫn nó về nuôi ?”

Bà Bành tức đến ngớ , quản chuyện nhà chúng nữa.

Khi học tiểu học lớp năm, bố để tiện cho việc chữa bệnh của chị , thuê một căn nhà nhỏ sáu mươi mét vuông trong thành phố.

Căn nhà hai phòng ngủ, bố một phòng, chị một phòng, còn thì chỉ thể ngủ ghế sofa.

Sau khi đến thành phố, gia đình càng thêm túng thiếu, để tiết kiệm tiền điện, bắt đầu bắt giặt tay quần áo của cả nhà.

Điều sợ nhất là giặt quần jean của chị và tạp dề của bố mặc khi bán hàng rong.

Quần jean quá cứng, tạp dề quá dầu mỡ, mỗi đều chà xát đến rách tay, gãy móng.

bao giờ xót xa cho , bà chỉ cầm túi bột giặt lên mắng dùng quá nhiều, lãng phí nhíu mày quở trách.

“Mày bệnh, làm chút việc gì mà ấm ức? Lê Khinh Khinh, mày nhớ kỹ, nếu chị mày sức khỏe , mày cơ hội sinh , nên mày ơn, chăm sóc chị thật .”

ơn, từ nhỏ đến lớn bao giờ ăn một bữa no, quần áo giày dép đều nhặt đồ cũ rách Lê Loan Loan mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mo-dia-may-man/chuong-1.html.]

ơn, ban ngày học, tối còn giúp bố bán hàng rong, tiền kiếm đều đưa cho chị mua đồ bổ dưỡng.

bao giờ than vãn.

Tôi vẫn luôn nghĩ, đợi khi học xong đại học, thể tự kiếm tiền , cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.

ép bỏ học kỳ thi đại học.

nhà chữa bệnh cho chị, tiền còn chỉ đủ cho một chị học đại học.

Hôm đó ở quán ăn vặt, đầu tiên bộc phát, lóc tranh cãi với , “Mẹ ơi, con và chị hơn kém bốn tuổi, con học năm nhất thì chị nghiệp đại học , đợi chị việc làm, ba các đều kiếm tiền, còn thiếu tiền học phí của con ?”

Mẹ kinh ngạc , “Lê Khinh Khinh, mày đang nghĩ gì ? Chị mày học đại học là để trải nghiệm cuộc sống, sức khỏe nó , dù nhà nghèo đến mấy cũng thể để nó ngoài làm việc !”

Cuối cùng cũng nhận sự bất công của phận.

Để thể học, lùi bước, cần tiền sinh hoạt phí, thể tự làm thêm kiếm tiền.

vẫn đồng ý, “Chuyện học mày đừng nghĩ nữa, bố tuổi cao, bán hàng rong nữa , từ hôm nay mày sẽ thế chỗ.”

Tôi cả đời ở cái hẻm đầy nước thải để nướng mì lạnh, chiên đậu phụ thối, thế là quỳ xuống van xin .

Chợ đêm qua tấp nập, sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn, cuối cùng bà cũng tỏ lòng từ bi.

Tôi đồng ý nghỉ học, bà đồng ý cho tìm việc khác làm.

Sau , làm việc định tại một công ty thiết kế nội thất, mỗi tháng đúng hạn nộp tiền lương, để cầm mua thuốc tiêm cho chị.

từ hôm nay trở , định sống buông thả.

nhận kết quả khám sức khỏe của .

Tôi suy thận giai đoạn cuối, còn gọi là bệnh thận giai đoạn cuối.

Tôi tiền để ghép thận, tiền chạy thận.

Cho nên cuộc đời , chỉ còn đầy nửa năm.

2

Tôi nhét tờ kết quả khám sức khỏe túi, đến chợ đêm.

Từ xa thấy mặc chiếc tạp dề dính dầu mỡ đang chào mời khách.

Bố ném đậu phụ thối chảo, hỏi .

“Khinh Khinh hôm nay làm ? Đến giờ mà vẫn đến giúp đỡ?”

Mẹ vén mái tóc lộn xộn tai, nhanh nhẹn lau bàn, gắt gỏng đáp.

“Ai mà con bé c.h.ế.t tiệt đó , dạo càng ngày càng lười biếng! Quần lót của chị nó ba ngày mà nó cũng thèm giặt!”

Nói rút điện thoại định gọi cho , nhưng ngẩng đầu lên thấy .

Mẹ hậm hực bỏ điện thoại xuống, “Lê Khinh Khinh, còn trơ đó làm gì, mau mau đây làm việc, chẳng điều gì cả!”

Tôi liếc một cái, thẳng.

Cách nhà hai gian hàng là quầy bán mì nóng khô, ngày nào cũng ngửi thấy mùi thơm mà nuốt nước bọt, nhưng bao giờ dám mua một nào.

Mẹ lớn tiếng gọi tên , “Lê Khinh Khinh! Mày mù , ngay cả quầy hàng nhà cũng tìm thấy nữa ?”

Tôi dừng bước, “con ăn tối, con ăn mì nóng khô.”

Loading...