Minecraft: Cuộc Chiến Ba Thế Giới - CHƯƠNG 2 – LỬA DƯỚI LỚP ĐÁ
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:46:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phần 1: Tro Bay Trên Ruộng Đồng
---
Mặt đất nơi đây vốn màu mỡ.
Từng luống lúa mì vàng óng chạy dài theo các kênh nước nhỏ, xen kẽ là hàng cà rốt và khoai tây chen đ.â.m chồi ánh nắng dịu nhẹ. Cả vùng đồng bằng phía Nam nuôi sống bằng dòng sông mát lành chảy từ cao nguyên phía Tây. Dân làng sống yên trong chu kỳ mùa vụ, ngày cày cuốc đêm đốt đuốc kể chuyện bên bếp lửa. Không ai nghĩ một ngày nào đó, thứ đổ xuống đầu họ là tro tàn.
Sáng hôm đó, tro bắt đầu rơi.
Ban đầu chỉ là một lớp bụi mỏng như sương. Một vài nghĩ rằng lửa rừng đó đang cháy. chỉ vài giờ, tro dày đến mức phủ lên cả mặt cỏ, làm lá cây cong xuống và che khuất cả ánh mặt trời. Khói còn bay về một hướng nữa, mà lượn lờ dọc khắp cánh đồng như hút về bởi một lực vô hình lòng đất.
Những nông dân đầu tiên cảm thấy lạ là nhóm ở rìa phía Đông—cánh đồng gần khu mỏ bỏ hoang phong tỏa trận đụng độ. Lúa ngả nghiêng, vì gió, mà vì chúng đang héo rũ. Chỉ một đêm, phần rễ của nhiều cây trồng chuyển sang màu nâu sậm, mục nát.
Một cụ ông tên Tabor, sống bảy mươi mùa vụ tại vùng , lặng hàng cà rốt do chính tay ông vun trồng nay rũ xuống như thiêu âm ỉ từ gốc.
“Đất c.h.ế.t ,” ông lẩm bẩm, tay run run xoa lên một nắm đất đen lạnh. “Đây lửa thường. Đây là lửa từ sâu.”
Lúc mặt trời bóng, tro phủ kín các mái nhà lợp gỗ, nhiều chuồng gia súc bắt đầu phát hỏa rõ nguyên nhân. Lũ bò lồng lộn húc đổ hàng rào, heo chạy tán loạn qua các cánh đồng đang hun khói, mắt đỏ ngầu. Chim còn bay, và cả tiếng côn trùng cũng biến mất như ai xóa khỏi thế giới.
Dân làng bắt đầu hoảng sợ.
Tiếng chuông từ tháp canh trung tâm vang lên ba hồi liên tiếp—tín hiệu xưa nay chỉ dùng trong chiến tranh. Người dân lệnh thu dọn đồ đạc thiết yếu và tập trung ở quảng trường chính. Trẻ nhỏ dặn nắm tay lớn. Những ai ngựa yêu cầu dùng để chuyên chở già và bệnh. Một hàng dài xe đẩy bắt đầu rời khỏi làng theo hướng Tây Bắc, dẫn bởi lính bảo vệ mang khiên gỗ và đuốc.
Không ai trong họ đích đến. Họ chỉ rời khỏi mảnh đất giờ đây còn thở .
---
Trong một căn phòng bằng đá sâu tầng hầm hội đồng làng, những xem là lãnh đạo của bảy làng trong vùng đang nhóm họp. Căn phòng hẹp, thắp sáng bằng đèn đá đỏ và một khối magma block âm ỉ phát sáng trong góc. Mùi tro vẫn len dù cửa bịt kín.
Trên bàn là bản đồ khu vực—một tấm da khổng lồ ghi đầy ký hiệu bằng mực đỏ. Một vết cháy lớn vẽ ở gần mỏ phía Đông, nơi đánh dấu bằng biểu tượng chiếc rìu gãy.
“Chúng mất làng Stonefield ,” trưởng làng Ravin , giọng khàn đặc và trầm như tro ướp cổ họng. “Một cánh cổng địa ngục vẫn đang mở ở đó. Đã thử phá, nhưng khung obsidian hề nứt.”
Một phụ nữ tóc bạch kim mặc áo giáp nhẹ lên tiếng. “Tôi tận mắt thấy sinh vật từ bên . Chúng phối hợp. Có hệ thống. Không lũ quái sinh tự nhiên như zombie.”
Một khác đập mạnh xuống bàn: “Chúng cần sự giúp đỡ từ pháo đài phía Bắc! Họ Redstone Ballista! Nếu ngăn chặn ngay, lửa sẽ lan đến tận đồng bằng phía Tây.”
Ravin lắc đầu. “Pháo đài thể cứu nếu cổng tiếp tục mở. Phải phong ấn nó . Hoặc—” Ông dừng lời, về góc tối nơi ánh magma hắt lên một bức tượng đá: “—hoặc học cách chiến đấu với những gì đang bước từ đó.”
Im lặng kéo dài.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt đều đổ dồn tấm bản đồ—nơi tro tàn đang nhuộm đỏ một phần đất Overworld từng đến chiến tranh.
Phần 2: Những Người Gác Cổng
---
Trong các truyền thuyết cũ khắc đá và kể qua nhiều thế hệ, obsidian luôn là vật liệu gắn liền với cấm kỵ. Những khối đá đen óng, lạnh lẽo và dày đặc hơn cả đá thường, thể phá hủy bằng tay trần, chỉ thể khai thác bằng những dụng cụ mạnh nhất, và luôn phát một âm trầm khẽ khi gần. Nhiều thợ già trong làng gọi nó là "đá của vực sâu", chỉ dùng để tạo khung phong ấn chứ bao giờ dựng thành công trình sống.
Thế nhưng, vài thế hệ , khi thời kỳ hoàng kim của các làng bắt đầu, tìm thấy những cánh cổng cổ—vòm obsidian khổng lồ vùi đất hoặc cất giấu trong rừng sâu, hầm núi. Không ai ai dựng chúng lên. Có đó là công trình của một dân tộc biến mất một lời nguyền. Có thì thầm rằng chính Người chơi đầu tiên dùng chúng để bước những thế giới khác bao giờ .
Dù sự thật là gì, các trưởng làng xưa một luật chung: mỗi nơi cổng obsidian canh giữ, bao giờ thắp sáng, và tuyệt đối dùng đá lửa gần đó.
---
Một nhóm như tồn tại—họ tự gọi là Những Người Gác Cổng. Không mặc giáp sắt, dùng vũ khí kim cương, sinh sống trong làng mà dựng lều đá gần các cổng và sống khép kín. Họ làm ruộng, săn, chỉ làm một việc duy nhất: ngăn thứ gì đó từ bên bước .
Ở vùng Bắc Hạ nguyên, nơi một cánh cổng cổ sâu trong hang băng, gác cổng là hai em: Drell và Kaen. Cả hai ở đó gần mười năm, rời khỏi phạm vi đèn đỏstone bao quanh, sống bằng cá khô, bánh mì cũ và nước nhỏ từ băng tan. Với họ, thế giới là vùng đá lạnh, lửa cháy, và cánh cổng bao giờ sáng.
Cho đến rạng sáng hôm đó.
Kaen đang ngủ trong lán đá thì giật bởi một âm thanh chói tai—“O͜͡ooó͘oh̀hhh…”. Âm thanh rít dài, như tiếng kim loại cọ đá, hòa lẫn với tiếng gió quái đản từ đáy khe vọng lên. Khi chạy khỏi lán, Kaen sững .
Cánh cổng—tự kích hoạt.
Không ai bật lửa. Không dấu hiệu của ngoài. giữa khung obsidian lạnh giá, ánh tím đen đang xoáy tròn—đặc quánh, lạnh buốt và hú từng đợt như ai đang gọi từ phía bên . Đèn đá đỏ xung quanh chập chờn, tắt hẳn.
Drell lao đến, cây cung trong tay run rẩy.
“Không thể nào… cái cần lửa. Phải thứ gì—”
Kaen gì. Họ cần lời giải thích. Cả hai đều hiểu: nếu cổng tự mở, nghĩa là thế lực bên tìm đường . Và chỉ một.
---
Cùng thời điểm , cách đó hơn hai trăm khối, một nhóm thương nhân đang qua khu rừng già phía Tây bất ngờ phát hiện ánh sáng lạ trong tán cây. Họ men theo con suối, c.h.ế.t lặng khi thấy một cánh cổng obsidian mới— dựng bởi họ, công trình của làng—nhưng đang cháy tím ngắt.
Tin tức nhanh chóng lan truyền giữa các làng còn sống sót. Những Người Gác Cổng tại các điểm khác cũng gửi tín hiệu cầu cứu bằng khói, đèn hiệu và lửa đốt ban đêm. Một vài nơi phản hồi. nhiều nơi… chỉ im lặng. Khi lính đến nơi, chỉ còn lán đá đổ sập, nền đất cháy đen, và khung cổng vẫn mở như thể đang thở.
---
Trong phòng hội đồng ở làng trung tâm, trưởng làng Ravin bản đồ, đó giờ đánh dấu thêm bảy vị trí cổng đang hoạt động.
“Chúng thể kiểm soát nổi nữa,” ông , mồ hôi lấm tấm trán. “Không ai chạm lửa, thứ gì đang kích hoạt những cánh cổng ?”
Một chiến binh già rút con d.a.o găm sắt cắm xuống bàn. “Nether tìm cách. Chúng đang tự mở đường. Và từng gác cổng là từng bức tường đang sụp.”
Một trưởng làng khác thì thầm: “Còn bao nhiêu cổng chúng phát hiện?”
Không ai trả lời.
Chỉ tấm bản đồ Overworld cứ dần loang đỏ—như m.á.u chảy theo mạch đất, dẫn từ cổng sang cổng khác.
Phần 3: Tường Thành Tạm Bợ
Sau tiếng gầm đầu tiên từ phía cổng, những luồng khói dày đặc bay qua trời, các làng xung quanh vùng tấn công còn phép chần chừ. Họ hiểu rõ rằng—Nether bước , và một tòa nhà rơm nào thể chống ngọn lửa từ địa ngục.
Tại làng Thạch Thượng, nơi chỉ cách cổng mở vài dặm, hồi chuông báo động vang lên từ lúc bình minh ló rạng. Không ai ngủ, ai làm ruộng. Toàn bộ dân làng—từ thợ mộc đến buôn lúa— gọi xây tường.
Tường dựng bằng đá cuội, gỗ sồi và đất nện, xếp thành từng lớp như mai rùa, chạy vòng quanh rìa làng. Dù vững chãi như thành trì của chơi huyền thoại trong truyền thuyết, nhưng đối với dân làng—đây là ranh giới giữa sống và thiêu cháy.
Bên trong, các chiến binh—chủ yếu là nông dân già mang cung, thợ săn giáp sắt vá chắp— tổ chức thành bốn đội gác luân phiên. Họ ngựa, thuốc hồi máu, và chỉ mới hiểu rằng cung tên gỗ xuyên nổi lớp da cháy bỏng của quái vật từ bên .
Thế nhưng, tinh thần vẫn gục. Tên thủ lĩnh đội canh phía Đông, Eron, một lính già từng săn skeleton trong hầm hang, tháp canh đầu tiên thành, tay giữ chặt mũ sắt và lệnh:
> “Không một sinh vật nào từ cổng phép tiến qua đây. Nếu gãy cung, dùng rìu. Nếu hết tên, dùng đá. Nếu chết… ít nhất hãy c.h.ế.t tường.”
---
Cách đó vài dặm, Làng Rừng Nâu cũng hành động. ở đây, nguồn tài nguyên hạn chế hơn. Không mỏ đá gần, đèn đỏ để báo hiệu. Họ chỉ cây, đất, và thời gian đang cạn.
Những khúc gỗ dựng vội thành cọc nhọn, quây quanh làng như hàng rào khổng lồ. Các hố rãnh đào sâu, lấp dung nham từ một hang gần đó để ngăn lối . Nhiều ngất xỉu vì khói, nhưng ai rời vị trí.
Tường ở Làng Rừng Nâu là thành—nó là tuyệt vọng đóng thành khung gỗ.
Dưới lòng đất, các dân làng già hơn đang xây một hầm trú bằng đá, giấu trẻ em và vật phẩm quý. Một phụ nữ khâu cờ, bằng vải, mà từ da bò thuộc sẵn—biểu tượng của sự kháng cự: một chiếc rìu chéo với ngọn lửa dập tắt.
---
Trên khắp vùng biên, tin đồn lan truyền. Những sống sót từ làng đốt đó bắt đầu kéo đến, băng qua ruộng hoang, rừng cháy và khe núi để xin tị nạn. Không làn sóng tị nạn thông thường—đây là những nhân chứng mang trong mắt họ ánh lửa của địa ngục.
Một đàn ông trung niên, m.á.u khô bám đầy áo, thì thầm khi đưa trong làng:
> “Chúng chỉ là blaze… thứ gì đó… lớn hơn. Cánh đen. Đầu sọ. Đứng cổng… như đang đợi lệnh.”
Không ai tin , nhưng cũng ai bác bỏ. Họ dựng tường cao hơn.
---
Trong đêm thứ ba kể từ vụ mở cổng, một cuộc họp khẩn cấp giữa các đại diện làng tổ chức tại điểm trung chuyển giữa ba tuyến đường chính—một đồng bằng rộng nơi từng là trại giao thương. Dưới ánh lửa trại và giữa những chiếc cọc dựng vội, sáu vòng tròn:
Ravin – Trưởng làng Trung Tâm.
Eron – Đội trưởng phòng thủ Thạch Thượng.
Marei – Người dẫn đầu dân di tản từ phía Nam.
Galt – Người gác cổng sống sót duy nhất từ Băng Vực.
Verri – Một thợ rèn trẻ mang theo bản thiết kế cơ khí phòng thủ.
và một kẻ lạ mặt—đeo mặt nạ sắt, mang thanh kiếm rỉ sét khắc ngọc lục bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/minecraft-cuoc-chien-ba-the-gioi/chuong-2-lua-duoi-lop-da.html.]
Kẻ lạ chỉ đúng một câu:
> “Tường gỗ ngăn bóng tối. Các đang chống chọi bằng vỏ cây. Cổng đóng bằng đá cuội.”
Eron rút kiếm, nhưng Ravin giơ tay ngăn .
“Vậy chúng làm gì?” – Ravin hỏi.
Kẻ lạ về phía Bắc, nơi những vệt sáng tím vẫn lập lòe tận chân trời, đáp:
> “Xây tường để mua thời gian. các cần thứ khác để sống sót. Một đội. Một . Một mục tiêu.”
“Và đó là gì?”
Kẻ lạ trả lời. Hắn rời , chỉ để câu văng vẳng trong đêm:
> “Cánh cổng sẽ tự khép. Phải bước qua… và phá nó từ bên .”
Phần 4: Kẻ Mặc Áo Choàng Đen
Trong làn khói mờ mịt kịp tan vụ tấn công gần nhất, cánh cổng Nether vẫn lập lòe ánh sáng tím, rực cháy giữa vùng đất bỏ hoang như vết thương liền miệng. Vài xác sinh vật quái dị vẫn rải rác quanh vùng: những que lửa vỡ vụn, một con piglin co quắp như đốt cháy từ trong ruột, và dấu chân sâu hoắm kéo dài rừng.
Không ai dám gần vùng hoàng hôn. Kể cả thú hoang cũng lẩn mất.
đêm đó, một bóng xuất hiện—lặng lẽ, một , phát tiếng động nào ngoài tiếng áo choàng sột soạt trong gió.
Hắn ngay rìa đồi đối diện cánh cổng.
---
Áo choàng của màu đen sẫm, phản chiếu ánh sáng. Không phù hiệu làng, giáp, mang vũ khí rõ ràng. Khuôn mặt ẩn lớp mũ trùm. Ánh mắt, nếu , cũng chẳng lộ bóng tối che phủ.
Hắn hành động. Không tiến gần cũng lùi bước.
Chỉ đó, quan sát.
Dưới chân , rêu mọc khô cong. Gió thổi từ hướng cổng mang theo mùi lưu huỳnh và thịt cháy, nhưng bóng nhúc nhích. Một con zombie từ xa lảo đảo bước tới, dường như kéo bởi tiếng gầm trầm thấp vọng từ cánh cổng đóng.
đến gần đầy mười khối, nó đột nhiên khựng . Gầm nhẹ. Quay đầu… bỏ .
Không ai lệnh. Không vũ khí vung lên. dường như chính sự hiện diện của khiến vũ khí sinh học của Overworld từ chối gần.
---
Từ một tán cây cách đó xa, ba trinh sát từ Làng Thạch Thượng đang theo dõi. Họ cử đến để kiểm tra xem cánh cổng còn hoạt động , nhưng giờ họ đang nín thở vì thứ mắt .
“Mob ?” – đầu tiên thì thào.
“Không… mob nào yên lâu như thế. Cũng sáng mắt… phát lửa…”
“Hay… chơi?”
Cả ba đều trầm ngâm. Từ lâu , chơi thật sự còn xuất hiện nữa. Tất cả chỉ còn là lời kể từ những thế hệ xưa, về các “builder”, “warrior”, những kẻ từng xuyên thế giới. Nay, chỉ còn dân làng, mob, và những lời đồn thổi về “ đầu tiên”.
bóng đen … giống dân làng. Không giống ai cả.
---
Hắn bắt đầu bước. Từng bước chậm rãi, tiếng động, tiến thẳng về phía cánh cổng. Cây cối kêu răng rắc chân . Gió đổi hướng. Khói tách làm đôi khi qua.
Khi còn cách cổng chỉ mười khối, mặt đất bên khẽ nứt , như chịu nổi áp lực của một hiện diện lãng quên quá lâu. Cánh cổng lập tức lóe sáng, phát những xung âm trầm như một loại ngôn ngữ cổ xưa.
Hắn dừng .
khi đến đúng mép nền đá obsidian, chỉ còn một bước nữa để bước , .
Và ngẩng đầu về phía trời đêm.
Không một tiếng . Không một cử chỉ. chính khoảnh khắc đó, một điều gì đó—thứ thuộc về Overworld Nether—lướt qua bầu khí.
Hắn đưa tay … chạm cổng… mà rút từ trong áo một vật gì đó. Một mảnh giấy? Một thẻ lệnh? Hay một bản đồ? Không ai rõ. Các trinh sát cố gắng nhưng một lớp khí nóng làm méo hình ảnh.
Sau đó— lưng.
Không Nether. Không gì. Không phá cổng.
Chỉ lặng lẽ rút lui, về phía Bắc.
Bóng đen biến mất rừng như thể từng tồn tại.
---
Sáng hôm , các trinh sát báo với trưởng làng. ai tin. Không ai tin.
Chỉ một —Verri, thợ rèn trẻ từng gặp “kẻ đeo mặt nạ sắt” trong buổi họp đó— xa về phía đường rừng mà nhóm trinh sát đến, lặng lẽ một câu:
> “Nếu của chúng … và cũng của chúng… thì là ai?”
Không ai trả lời.
trong cùng đêm hôm đó, hai cánh cổng Nether ở hướng Tây và Đông Bắc tự động kích hoạt.
Và chẳng ai trong làng —bóng đen … qua cả hai, ai phát hiện.
Phần 5: Âm Thanh Dưới Chân Núi
Trận động đất đầu tiên xảy lúc rạng sáng, khi mặt trời còn kịp ló khỏi đỉnh rừng. Người tưởng đó chỉ là dư chấn từ các vụ nổ gần mỏ cũ. Mấy tuần nay, cả vùng đất còn phút giây nào yên bình, nên một chút rung chuyển nữa cũng chẳng ai để tâm.
Cho đến khi tiếng gầm vang lên.
---
Tiếng đó giống bất cứ âm thanh nào từ Nether từng qua— như tiếng piglin la hét, như blaze gầm gừ, cũng tiếng gió hú trong đường hầm đá. Nó trầm hơn, sâu hơn, như vọng từ lồng n.g.ự.c của chính Trái Đất.
Nó đến từ chân dãy núi Hoen Tím, nơi từ lâu vẫn coi là vùng đá chết— sinh vật, nước, sự sống. nay, mặt đất tại đó bắt đầu nứt thành từng khe lớn, lan từ mỏ cũ về hướng Bắc theo những đường đứt gãy mới hình thành.
Người dân làng Thạch Hạ đang sửa tường gỗ thì hất ngã bởi cơn chấn động thứ hai. Từ ruộng lúa đang gặt dở, đất nứt làm hai, và nước chảy ngược lên bề mặt, kèm theo nóng đến rát da. Tro bụi trong khí dày thêm, mùi khói, mùi lưu huỳnh, mùi đá cháy… trở nên quen thuộc đến đáng sợ.
---
Người già trong làng thì thầm kể chuyện cũ—về những cơn địa chấn thời cổ đại khi các dòng lava lòng đất đánh thức. Họ nhớ chi tiết, nhưng ai cũng : nếu thứ gì núi gầm lên, đó là sinh vật thể g.i.ế.c bằng kiếm sắt.
Tại trạm quan sát đỉnh Làng Đá Cạn, một trong những lính gác cử canh ban đêm ghi nhật ký:
> “Có vết nứt mới mở dọc theo triền núi. Mùi tro. Đất chuyển màu. Mặt trăng mờ dần. Rồi tiếng động… như cả ngọn núi đang thở. Tôi sống qua chiến tranh làng, nhưng , nghĩ đó là điều chúng thể ‘đánh xong’.”
---
Verri, thợ rèn trẻ tuổi, từng sống gần dãy Hoen Tím, gửi đến điều tra. Anh mang theo nhiều , chỉ hai chiến binh quen mặt và một dân làng rune cổ. Họ tiến về rìa vách đá, nơi đá sụt xuống tạo thành vệt đen như miệng vực.
Khí nóng bốc lên khiến lá cây cháy xém. Ở sâu bên , qua từng lớp đất nứt, ánh sáng đỏ lập lòe rõ hình thù. Mỗi khi một luồng khói xộc lên, âm thanh dội tai như tiếng kim loại rít qua đá.
> “Chúng chỉ tràn lên từ các cánh cổng nữa,” Verri , tay siết chặt cán rìu. “Giờ chính đất đá cũng chúng xé toạc.”
---
Đêm đó, ở xa hơn về hướng Đông, dân làng Cỏ Bạc chứng kiến thứ từng thấy: một luồng ánh sáng tím mờ len lên từ lòng đất, ngay giữa khu trồng nấm. Không cánh cổng. Không lava. Chỉ là ánh sáng—và tiếng rền vang từ lòng đất như một nhịp đập khổng lồ.
Từ đây, bản đồ đánh dấu . Mọi đội tuần tra đều ghi thêm mục: “Chú ý vết nứt mới xuất hiện”. Và trong bản tin của Hội Đồng Làng Trung Tâm, một câu đầu bằng nét đỏ:
> “Không chỉ Nether. Có cái gì đó… sâu hơn.”
---
Ở cuối đêm, khi bầu trời lặng lẽ chuyển sang xanh nhạt, từ khe nứt gần chân núi Hoen Tím, một cụm khí đen bốc lên tan sương sớm.
Không ai để ý.
Chỉ một đứa bé chăn cừu, lạc đàn, thấy thứ gì đó trườn qua khe đá biến mất.
Nó dám kể với ai.
Chỉ vẽ một hình nguệch ngoạc lên mặt đất: ba con mắt và một cái miệng đang há giữa đá.