Mẹ cảm nhận sự lo sợ của , bà dọa : “Mày xem, từ một đứa bé xinh tết tóc b.í.m cho đến một con khỉ bùn chỉ mất vài ngày, mày ngoan cũng sẽ .”
Vì , một thời gian, cứ khi nào hai họ cãi , lo lắng bà sẽ bỏ .
Bà chỉ ý là tự kiểm điểm xem làm ở , nếu tự kiểm điểm thì đổ cho bố.
Bố luôn im lặng lâu.
Trong tình cảnh hiện tại, cũng trách nhiệm.
Bố chồng đôi khi cũng cãi , họ luôn hòa thuận như lúc ban đầu khi Hàn Chính Huy ở nhà.
Tôi hỏi chồng: “Tại Hàn Chính Huy về là với bố nữa ạ?”
Mẹ chồng : “Hai đứa cãi đủ đau đầu , thể để con cái tức giận theo chứ.”
Vì yêu, nên luôn ưu tiên cảm xúc của yêu.
Tiểu Bảo mặc bỉm giấy, khi bỉm khó tránh khỏi việc tràn.
Mẹ chồng thấy đồ bẩn là buồn nôn.
bà vì giảm bớt gánh nặng cho Hàn Chính Huy, thường xuyên giặt nôn.
Nếu lúc đó rõ với rằng bà thể ở bên lúc sinh nở, sẽ buồn.
Ít nhất chúng thành thật với .
Tại bà liên tục than vãn say xe khi tình hình cụ thể?
Rõ ràng là khi bà tự đến bệnh viện thì hề say xe.
Hơn nữa, từ nhà về đến huyện lỵ, tổng cộng chỉ mất một tiếng xe.
Tôi chỉ thể khẳng định, bà yêu .
Ít nhất yêu như bà .
Tôi tư tưởng của bà cuốn theo như hồi bé nữa.
“Nếu nơi xa hơn, thể theo đuổi.”
Ra cữ, Hàn Chính Huy bắt đầu chuẩn tiệc đầy tháng cho Tiểu Bảo.
Bố gọi điện cho : “Mẹ con tính khí như , con đừng chấp nhặt bà , bà vẫn lo cho con, Tiểu Bảo sắp làm tiệc đầy tháng, bà đang ở nhà chuẩn đồ đạc đó, con gọi điện báo bà một tiếng .”
Năm mười lăm tuổi, theo cùng làng làm thêm kỳ nghỉ hè.
Trước khi , quên mất vì chuyện gì mà chúng cãi vui.
Tôi liên lạc suốt một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-toi/chuong-5.html.]
Bà chị cùng làng về nhà một chuyến mắng : “Sao mày gọi điện về nhà hả? Mẹ mày lo cho mày bao nhiêu, ngày nào cũng chạy đầu làng đợi xe khách, xem mày về .”
Lúc đó cảm thấy ân hận, ngốc nghếch đến thế, khiến lo lắng đến .
Tôi mượn điện thoại của chị , câu đầu tiên là: “Mày còn nhớ gọi điện về nhà , tao cứ tưởng mày thấy cảnh phố xá thành thị là quên cả bố già chứ.”
Gần đây, mới nghĩ thông, thật sự lo lắng cho đến thế ?
Chưa chắc .
Người cùng làng nhiều như , tùy tiện hỏi một điện thoại là thể liên lạc với .
Bà làm , mà thể hiện sự lo lắng của ở đầu làng tấp nập qua .
Tôi , bà bao giờ tự kiểm điểm bản .
Bởi vì là lớn nên bà lợi thế tự nhiên.
😁
Bà thể mãi mãi ở cao đợi ngước .
“Bố, Hàn Chính Huy với bà , bà đến thì đến, đến cũng cần miễn cưỡng.”
Ngày tiệc đầy tháng của bé, đến.
Họ hàng phiên bế cục mỡ nhỏ .
Mẹ ở chỗ của , mặt đầy vẻ ai oán.
Đôi lúc bà ngẩng đầu , khi ánh mắt chúng chạm , bà lập tức rụt .
Em họ nhà dì Ba lén hỏi : “ chị thế?”
Tôi lắc đầu.
Chị dâu nhà bác cả của Hàn Chính Huy hỏi : “bà thông gia, xem cháu bé ?”
Nén đầy ấm ức của cuối cùng cũng tìm lối thoát.
“Tôi làm Văn Văn vui, sợ con bé gặp .”
Tôi hiểu bà .
Hôm nay bà đóng vai chịu thiệt thòi nhưng vẫn lo cho đại cục.
Chị dâu là chủ tịch hội phụ nữ, thích dò hỏi những mâu thuẫn thầm kín của nhà khác, tự cho là đang làm tròn nhiệm vụ của chức vụ.
Chị kéo : “Văn Văn, con ruột thịt gì mà vượt qua , rõ là xong thôi.”
Mẹ nước mắt lưng tròng : “Là của , nên đến bệnh viện làm chướng mắt con bé, nhưng cũng là quá lo lắng cho con bé mà thôi.”
Khả năng cắt xén ngữ cảnh của bà quả nhiên là ngày càng tiến bộ.