Tôi bà vì yêu cầu cao về giấc ngủ, nên chịu sự quấy rầy do đứa bé sơ sinh thức dậy mấy ban đêm.
Đứa bé là do tự sinh, thể ép buộc bất cứ ai giúp trông con.
Thế nhưng, việc khoanh tay khiến thể nào quên .
“Bố, con về đây là vì bố, nếu con sẽ bao giờ về.”
Bố vẫy tay, hiệu cho nhỏ.
Bởi vì khi họ kết hôn, bố chỉ bốn mươi đồng.
Theo lời kể, trong một chiếc khăn tay, chỉ mấy tờ một đồng, còn là một hào, hai hào.
Vì , bố cảm thấy mắc nợ .
Sự mắc nợ cùng với tính cách vốn yếu đuối của ông, khiến ông luôn bao dung với .
“Bố con ấm ức, nhưng dù bà cũng là con, con thể làm gì ?”
Đêm đó, chính bố , ban ngày làm, thức dậy bầu bạn với mỗi khi dậy giữa đêm.
“Bố, bố cũng thấy đấy, Tiểu Bảo dậy mấy trong đêm, con một xoay xở nổi, ngày mai con sẽ về nhà.”
Bố im lặng gật đầu.
Chưa kịp đợi Hàn Chính Huy đến đón , nhiều hàng xóm đến.
Họ về, đặc biệt đến thăm Tiểu Bảo.
Môi trường ồn ào khiến Tiểu Bảo chút quen, cứ hoài.
Tôi ôm thằng bé lòng dỗ dành.
“Con sinh thì thương, thể hiểu cho cha chứ?”
Mọi câu đột ngột của làm cho khó hiểu.
😁
Sau đó, kể lể một lượt, từ việc bà sinh chịu khổ thế nào, đến việc viện phòng, đến khi sinh con xong bà chuyện mà thèm để ý bà, tất cả đều kể một cách sống động, đầy cảm xúc.
“Nuôi con mới công ơn cha , con thông cảm cho con.”
“Những chuyện khác thì , nhưng con thể thèm để ý con chứ?”
“Văn Văn, con vài lời ngọt ngào với con là xong thôi mà, hà cớ gì cố chấp khiến con bận lòng như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-toi/chuong-4.html.]
Mọi nhao nhao chỉ trích , sắc mặt cũng giãn một chút, bà nghĩ rằng tất cả đều về phía bà, và sẽ dám vạch áo cho xem lưng.
“Mẹ, sinh con đau đớn như , ngày xưa thể sinh. Rõ ràng là bố làm cha , tại đổ hết nỗi đau sinh nở lên con?”
“Lần đó viện rõ ràng chúng thể về nhà, tại cứ nhất định bắt con ngoài hành lang?”
Mấy ngày nay, cố gắng nhớ chi tiết viện đó.
Trong phòng bệnh còn giường trống, bác sĩ khuyên nên truyền dịch xong thì về nhà, ngày hôm .
Vì xe khách về nhà chúng tốn năm đồng.
Mẹ tiếc tiền vé xe , nên đưa ghế dài ở hành lang.
Tôi trách bà vì tiết kiệm chút tiền vé mà đưa hành lang.
Chỉ là, tại bà đổ tất cả lên đầu ?
Trên mặt đều lộ rõ vẻ phấn khích.
Tình bạn giữa các chị em phụ nữ chính là hôm nay với chị bàn tán về cô , ngày mai chị với cô bàn tán về .
Hình ảnh bên ngoài là lẽ , hiểu đạo lý, cho dù trong nhà mâu thuẫn thì cũng là do bố sai hoặc sai.
Giờ đây phát hiện một mặt khuất của , mà phấn khích cho ?
“Còn nữa, con lúc sinh thèm để ý , con rõ là con đau chân, chỉ cần quan tâm con một chút thôi thì làm phát hiện con hôn mê do thiếu protein m.á.u chứ?”
“Chị dâu, là chị sai , làm thể con hôn mê cơ chứ.”
Khi tản hết, thể nhịn nữa.
“Để cho hàng xóm láng giềng chê , mày hài lòng ?”
“Mày mà xa thế!”
Tôi khẽ nhếch mép, “Lúc con mặt khác, thấy cũng xa ?”
Mẹ thảm thiết.
“Hồi trẻ bà nội mày ức h.i.ế.p , bố mày vô dụng, cố gắng nhẫn nhịn là vì cho mày một gia đình trọn vẹn, kết quả đổi là mày đối xử với như .”
Hồi nhỏ một bạn, nó cãi với bố nó xong thì bỏ nhà .
Tôi thấy móng tay nó ngày càng dài, ống tay áo ngày càng ngắn, ngày càng bẩn thỉu.
Chuyện đó gây chấn động lớn đối với .