Mẹ Thích Làm Mình Làm Mẩy Đòi Ly Hôn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-29 15:07:39
Lượt xem: 216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cứ tưởng là sẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng ngờ, mặt một chút thất vọng thoáng qua một cách nhanh chóng và rõ ràng.

 

"Ông ... chút phản ứng nào khác ư? Không tức giận? Không hỏi con ?" Mẹ cam lòng mà hỏi dồn.

 

Tôi hỏi đến mức ngớ : "Hả? Chẳng bố tin tưởng là chuyện ? Chẳng phản ứng của bố như là tuyệt vời ?"

 

Mẹ như rút hết sức lực, trợn trắng mắt. Sau đó, cả mềm nhũn giường, thở dài thườn thượt. 

 

Bà lẩm bẩm trong miệng, trông bà đầy vẻ bực bội: "Thôi , thôi ... thế mà cũng ? Cái ông già ... tính khí đến thế… Xem còn nghĩ chiêu độc hơn nữa!"

 

Hai ngày , cố ý chọn lúc bố ngoài, mắt đỏ hoe mà kéo nhà.

 

Mẹ mà lệ tuôn. Bà dùng ngón tay lau lau khóe mắt ướt đẫm, giọng điệu của bà ai oán như thể chịu đựng nỗi oan ức tày trời: "Nguyệt Nguyệt, dạo làm ầm ĩ gì… thật sự cố ý làm làm mẩy , khổ tâm lắm..."

 

Tôi sững ngờ đến màn mở đầu .

 

"Mẹ, ? Bố với như thế, trong khu ai mà ngưỡng mộ chứ?"

 

"Đó là làm bộ cho các con và ngoài xem thôi!" Mẹ đột ngột ngắt lời , cảm xúc của bà trở nên kích động: "Ai trong các con thấy chứ? Người đó... ở trong lòng ông Triệu mấy chục năm ! Còn ? Mẹ là cái thá gì chứ? Mẹ chỉ là một vật trang trí bên ngoài!"

 

Mẹ càng càng đau lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Mẹ nhẫn nhịn ba mươi năm, giả vờ ba mươi năm… Mẹ mệt ... Bây giờ nhẫn nhịn thêm một ngày nào nữa!"

 

Tôi lời buộc tội đột ngột làm cho choáng váng, một luồng tức giận bỗng chốc dâng lên trong lòng, cảm thấy vô cùng đáng cho : "Bố con… Sao bố thể đối xử với như chứ?"

 

"Chứ con nghĩ ?" Mẹ con khụt khịt mũi, bằng đôi mắt đẫm lệ.

 

"Con thấy đấy, hễ rảnh là ông chui thư phòng ? Giữa bố ... chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch từ sớm ."

 

Nói xong, như rút cạn sức lực, nước mắt lặng lẽ chảy dài mặt.

 

Nhìn dáng vẻ yếu ớt và tuyệt vọng của , đau lòng mà ôm lấy : "Mẹ! Mẹ đừng buồn nữa! Nếu cuộc hôn nhân thật sự khiến đau khổ đến … Chắc chắn con sẽ về phía !"

 

Hai ngày nay, bầu khí nặng nề trong nhà vẫn tiếp diễn.

 

Mẹ vẫn cứ tìm đủ cách làm làm mẩy, còn bố thì đáp bằng sự im lặng sâu sắc hơn. Thư phòng vốn dĩ là nơi bố thường xuyên lui tới, giờ thì hễ đặt đũa bát xuống là bố nhốt trong đó.

 

Ngày nọ, xoa xoa thái dương, gọi : "Nguyệt Nguyệt, thư phòng tìm giúp cuốn sách, cuốn về tĩnh tâm ."

 

Tôi đáp lời thư phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-thich-lam-minh-lam-may-doi-ly-hon/chuong-5.html.]

Khi đang nhón chân, rút một chồng sách từ nóc giá xuống thì một tấm ảnh ố vàng kẹp trong trang sách nhẹ nhàng rơi xuống.

 

Tôi cúi , nhặt ảnh lên thì thấy cô gái trong ảnh mười bảy, mười tám tuổi, tết tóc bím. Đôi mắt cô cong cong, nụ trong trẻo, cả toát lên sức sống thanh xuân. Thế nhưng, đây

 

Mặt tấm ảnh những nét chữ mạnh mẽ và dứt khoát rằng: "Tĩnh Nhã, tình yêu của !"

 

Khoảnh khắc , đầu ong ong.

 

Tại bố luôn ở đây một ?

 

Nhìn từ bề ngoài thì tưởng như họ nâng khay ngang mày, nhưng thực chất ly nhiều năm !

 

Câu "Vốn dĩ trong lòng ông !"...

 

Hóa tất cả đều là sự thật!

 

Một luồng lửa giận bỗng chốc bốc lên đầu . Tôi nắm chặt tấm ảnh chạy đến mặt bố, giọng run rẩy: "Bố! Đây là cái gì? Hèn chi rằng từ đến nay, trong lòng từng ! Bố giấu ảnh của một phụ nữ khác mấy chục năm, bố thấy với ?!"

 

Bố tiếng ngẩng đầu, khi thấy tấm ảnh trong tay .

 

Mặt bố bỗng chốc tái mét, "Cái ... con tìm thấy từ ?!"

 

"Bố đừng hỏi con tìm thấy từ ! Rốt cuộc bà là ai?"

 

Tôi dồn hỏi, nước mắt kìm cứ chực trào .

 

Bố thất thần tấm ảnh, môi mấp máy nhưng cuối cùng chán nản cúi đầu, chịu giải thích một lời nào.

 

lúc , xuất hiện ở cửa thư phòng.

 

Mẹ lặng lẽ tất cả, ánh mắt dừng tấm ảnh trong tay bố .

 

Không cơn thịnh nộ dữ dội như con nghĩ, ngược khóe miệng nở một nụ nhẹ nhõm.

 

"Ông thì sẽ . Đây mới là ông thật sự yêu trong lòng."

 

Bố giật ngẩng đầu, giọng căng thẳng và khô khốc: "Tố Quyên! Chúng , chuyện sẽ nhắc nữa..."

 

"Không nhắc ?" Mẹ ngắt lời bố, cuối cùng nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi: "Nó sẽ tồn tại ? Không nhắc , nút thắt trong lòng thể gỡ bỏ ?"

 

Loading...