Ý nghĩ điên rồ  giày vò  cả ngày lẫn đêm.
 
Tôi thấy   thể suy đoán trong  động thêm nữa, quyết định chủ động  tay. Tôi đặc biệt chọn một buổi chiều khi bố  vắng nhà. Lúc đó,    đến chỗ để giày  khi dọn dẹp xong xuôi và đang cúi  chuẩn   giày,  chặn  mặt bà .
 
“Mẹ.” Giọng   chút khàn khàn vì căng thẳng: “Khoan , con  một chuyện… nhất định  hỏi .”
 
Bà  đang lấy một chiếc giày từ tủ , đầu cũng  ngẩng lên mà đáp lời  với giọng điệu đượm vẻ thiếu kiên nhẫn: “Lại  nữa? Có chuyện gì thì  nhanh ,  đang vội.”
 
Tôi hít  một  thật sâu như thể  dốc hết sức lực  , nặn từng chữ từng chữ  câu hỏi   cuồng trong đầu    bao nhiêu : “Con… thực  con   là con gái ruột của bố, đúng  ạ?”
 
Khoảnh khắc câu  đó  thốt , thời gian như dừng .
 
Tôi chỉ  thấy một tiếng “cạch” giòn tan bởi chiếc giày trong tay  rơi thẳng xuống sàn nhà.
 
Mẹ đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt của bà tái nhợt như tờ giấy.
 
Tim  đột nhiên chùng xuống. Tôi  chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của bà . Một phỏng đoán đáng sợ hơn bật  khỏi miệng :  “Bố ruột của con… là bác Trương mà  ngày nào cũng nhảy múa cùng, đúng  ạ?”
 
Bất ngờ , bờ vai đang căng cứng của   bỗng chùng xuống. Trông bà  như  thấy một câu chuyện  hoang đường, thậm chí khi mắng , giọng điệu của bà còn đượm vẻ  tức  buồn  mà mắng : “Con  vớ vẩn cái gì thế?”
 
Bà  cúi xuống, nhặt chiếc giày rơi, giọng  trở  vẻ mạnh mẽ thường ngày, thậm chí nó còn đượm vẻ đường hoàng chính đáng: “Suốt ngày chỉ  nghĩ linh tinh! Nếu bố    bố ruột của con thì ông   thể mấy chục năm như một mà đối xử  với con ư? Có thể hết lòng hết  yêu thương con ? Trên đời    đàn ông nào cam tâm tình nguyện đội cái sừng  và còn nâng con  tay mà nuôi lớn đến  ?”
 
Tôi  những câu hỏi ngược liên tiếp của bà  làm cho nghẹn lời, nhớ  tình yêu thương chiều chuộng vô bờ bến mà bố  dành cho  từ bé đến lớn, những chiều chuộng, những hy sinh  giữ  gì của bố. 
 
Mỗi khi  khác đùa rằng “Nguyệt Nguyệt chẳng giống  chút nào”, ông luôn  thật tự nhiên, ôm  và : “Giống  nó thì  , xinh , thông minh, giống cái thằng cục mịch  đây thì hỏng hết.”
 
Khoảnh khắc đó,     thuyết phục mà gật đầu,  tiếp tục truy hỏi nữa.
 
Mẹ  và bác Trương qua  mật thiết, ngay cả cô bạn  của  còn   manh mối, đương nhiên càng  thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường và  tò mò của hàng xóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-thich-lam-minh-lam-may-doi-ly-hon/chuong-4.html.]
 
Chưa đầy mấy ngày, những lời đồn thổi   lan truyền khắp khu chung cư.
 
“Nghe  ? Vợ ông Triệu   tình ở bên ngoài đấy.”
 
“Tôi cũng thấy , hai  họ nhảy nhót với   mật lắm!”
 
“Nghe  hai  họ quen  từ lâu , chẳng lẽ là tình cũ  rủ cũng tới ?”
 
“Hai vợ chồng  ân ái mấy chục năm trời, cuối cùng cũng  thoát khỏi kiếp nạn  ?”
 
…
 
Trên bàn ăn, bố  lặng lẽ ăn cơm.
 
Lòng  nặng trĩu. Cuối cùng,   nhịn  mà thận trọng mở lời: "Bố... những lời xì xào bên ngoài, bố…    ạ?"
 
Bàn tay đang gắp thức ăn của bố khựng , đầu cũng  ngẩng lên, ông chỉ buồn bã đáp một tiếng "Ừm".
 
"À... thật   con…  con  thể là..." Tôi bối rối,  biện hộ cho  vài câu nhưng    bắt đầu từ .
 
"Con gái.” Bố  ngắt lời, tông giọng của ông  cao nhưng  đượm sự quả quyết:  "Đừng nghĩ lung tung. Mẹ con    như , bố tin bà ."
 
…
Tôi tranh thủ cơ hội, kéo   trong nhà, hạ giọng thì thầm  tai : "Mẹ! Bố  hết chuyện của  với bác Trương ."
 
Vừa  thấy    thì vẻ mặt của bà lập tức trở nên căng thẳng. Mẹ túm chặt cánh tay : “Ông    ư? Phản ứng thế nào? Ông   gì?"
 
Tôi đắc ý ngẩng mặt lên: "Hì hì,  yên tâm ! Bố con tuyệt đối tin tưởng  đó!"