Tôi  bộ dạng cứng đầu cứng cổ của bà  mà  sốt ruột  tức giận, cảm thấy vô cùng  đáng cho bố.
 
“Mẹ,   lý lẽ  ? Rốt cuộc bố  làm gì   với  chứ? Bao nhiêu năm nay, trong nhà ngoài cửa,  việc gì mà   do bố lo liệu Bố  luôn là cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt hàng xóm láng giềng mà!” 
 
Tôi cố gắng đánh thức lý trí của bà : “Đàn ông bên ngoài tâm tư phức tạp lắm, thứ mà ông   trúng   là con   ? Ông  chỉ  lừa gạt  thôi!”
 
Đôi mắt  lóe lên tia sáng, đôi môi lộ  một nụ  khổ khó nhận thấy: “Không cần con lo! Sau , tiền của  đều thuộc về con hết,    một xu nào  ! Mẹ  xem thử xem, ai  thể lừa gạt một bà già như  để lấy cái gì?”
 
Tôi vẫn kiên trì khuyên nhủ: “Mẹ! Thủ đoạn của kẻ lừa đảo là khó lường  ,   chỉ là chuyện tiền bạc ! Nếu thực sự xảy  chuyện gì, chẳng  cuối cùng vẫn là con và bố lo lắng ? Làm  bố và con  thể bỏ mặc  ?”
 
Dường như lời  của   chạm  một dây thần kinh nào đó của , khiến bà  đột ngột sa sầm mặt, giọng điệu mang vẻ cố chấp: “Mẹ  cho con :  Trương   là kẻ lừa đảo! Cứ  thế nữa thì con đừng trách  trở mặt,  nhận  quen!”
 
Sau cuộc chất vấn  vui vẻ ,  trở về nhà trong sự bất an.
 
Nhìn bóng lưng đang âm thầm chuẩn  bữa tối trong bếp của bố, những lời định mách bố  đến miệng    nuốt ngược . Biết … tất cả chỉ là hiểu lầm thì ?
 
Những ngày tiếp theo,  và cô bạn  bí mật để ý chuyện . Chúng  thật sự  phát hiện  vài bí mật nhỏ.
 
Hóa , bác Trương   là bạn cũ của  , hai  họ quen   từ ba mươi năm . Gần đây, ông  mới chuyển đến,  khi    tin  thì ngày nào bà  cũng trò chuyện và nhảy múa cùng bạn cũ.
 
Trong một   theo  đến quảng trường,  may là   bác Trương  thấy. Ông   những  tránh , mà còn chủ động bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai ,   với ánh mắt vô cùng phức tạp: vui mừng, bùi ngùi, lộ vẻ xúc động… Thái độ chân thành và sâu nặng đó tuyệt đối  thể nào là giả vờ .
 
Cô bạn   chuyện, mạnh dạn đưa  một giả thuyết khiến  giật : “Nguyệt Nguyệt,  nghĩ…  khi nào… thực  bác Trương  mới là  trong lòng của   ? Năm , họ vì lý do gì đó mà buộc  chia xa,  ,   mới gặp bố ?”
 
Tôi  nghĩ ngợi gì mà buột miệng phản bác: “Hoàn   thể! Bố  tớ là cặp vợ chồng mẫu mực nổi tiếng, mấy chục năm nay còn  từng đỏ mặt,   chuyện  mà!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-thich-lam-minh-lam-may-doi-ly-hon/chuong-3.html.]
Cô bạn    sự kích động của  thuyết phục, ngược  cô  càng bình tĩnh  , hỏi từng chữ một: “Mấy chục năm  bao giờ cãi vã,  thì thật , nhưng  thử nghĩ kỹ : điều   thực sự bình thường ? Nếu một cuộc hôn nhân mà ngay cả tranh cãi cũng   thì một là  một bên đang nhẫn nhịn vô hạn, hai là… căn bản  hề quan tâm.”
 
Tôi như  nghẹn  một cách đột ngột, câm như hến.
 
Vô  hình ảnh lướt qua trong đầu  một cách mất kiểm soát… Nói cách bố   ở bên  ân ái, chi bằng  là khách sáo đến lạ thường. Giữa họ  bao giờ  tranh cãi,  bao giờ  ghen tuông, bàn bạc với  tất cả  chuyện. Mẹ  khó ngủ, sợ  làm phiền, thậm chí bố   ngủ ở thư phòng suốt bao năm tháng.
 
Theo cách nghĩ , tin  là: khả năng cao bác Trương   kẻ lừa đảo; tin  là:  thể bác Trương  chỉ là bạn cũ mà còn là mối tình đầu mà    bỏ lỡ.
 
Thảo nào gần đây    bất thường như .
 
Lẽ nào bà  cố tình kiếm chuyện, làm náo loạn cả nhà…     là vì đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, mà là tìm cớ để ly hôn,  đó tái hợp với mối tình đầu?
 
Ý nghĩ  như một gáo nước lạnh dội xuống từ  đầu .
 
 lúc , giọng của cô bạn   vang lên với tông trầm thấp hơn lúc nãy.
 
“Nguyệt Nguyệt.” Cô  ngừng , cẩn thận quan sát sắc mặt : “Thực , còn  một… khả năng tệ hơn.”
 
Chúng   . Trong chớp nhoáng,    hiểu cô    gì.
 
Có một câu “khen ngợi” mà    từ nhỏ đến lớn,  quen thuộc với nó từ lâu. Thế nhưng, giờ phút , dường như nó mang một ý nghĩa   mới, ý nghĩa đó đột ngột nổi lên trong lòng chúng  khiến  lập tức lạnh toát cả  như rơi  hầm băng.
 
“Nguyệt Nguyệt, cháu và  cháu đúng là từ một khuôn đúc , đúng là mỹ nhân.”
 
“May mà  di truyền một chút nào từ bố cháu.”