“Xào cái gì thế ? Dở tệ!”
Đầu đũa của bà chỉ một đĩa rau khác.
“Còn món nữa, cái thứ gì mà đen xì xì gì ? Nhìn thôi thấy ghê ! Đồ cho heo ăn còn ngon hơn thế !”
Nói , bà mạnh tay đập đũa xuống bàn làm bát đĩa nảy lên: “Tôi ăn nữa, tức đến no .”
Bà dậy, bố với góc độ từ cao xuống, bừng bừng lửa giận: “Triệu Hoài An, ông thấy ông ích gì? Hả? Kiếm tiền thì kiếm , theo ông, chịu khổ, đúng là xui tám đời. Đồ vô dụng!”
Bà định thêm điều gì thì đột nhiên khựng , lập tức đưa tay ôm lấy ngực, thở gấp, sắc mặt cũng tái vài phần. Sau khi đỡ hơn một chút, bà tiếp tục mắng: “Ông đúng là cái tích sự gì! Tôi thấy ông thở thôi cũng thấy thừa !”
…
Còn bố ? Ông im thin thít, chỉ im lặng xới cơm xuống, ăn một cách lặng lẽ.
Tôi thực sự thể khoanh tay mà nữa, định mở lời bênh vực cho bố vài câu thì mũi dùi của lập tức chuyển sang : “Sinh mày thì ích gì, còn bằng nuôi một con chó.”
Tôi nghẹn họng, nên lời: “Mẹ, rốt cuộc làm gì?”
Mẹ trừng mắt chúng một cái, buông một câu “Thấy hai là ưa, sống với hai nữa!” phòng.
Vì một loạt hành động bất thường gần đây của , lòng chất chứa đầy tủi và bối rối mà cùng ai, đành tìm cô bạn để dốc bầu tâm sự.
Hôm đó, cô bạn sống ở khu chung cư bên cạnh đặc biệt đến tìm . Vừa gặp mặt, cô kéo một góc với vẻ thần thần bí bí, hạ giọng.
“Nguyệt Nguyệt, một chuyện tớ nên … Có gần đây, ‘vấn đề’ gì ?”
“Vấn đề gì chứ? Cậu đừng đoán mò nữa ?” Tim thắt , vô thức phản bác bằng giọng điệu khó chịu thấy rõ.
“Cậu đừng vội, tớ .” Cô kéo tay , vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Trong mấy tớ nhảy quảng trường với đều thấy mặc đồ nổi bật lắm, khác hẳn bình thường! Quan trọng nhất là bà cứ ở cạnh một ông chú họ Trương ở khu chung cư bên cạnh mà , động tác cũng khá mật… Nếu tin thì cứ lén xem thử là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-thich-lam-minh-lam-may-doi-ly-hon/chuong-2.html.]
…
Những lời cô như một cây kim đ.â.m lòng .
Thế là khi một nữa một nữa, ngân nga uyển chuyển khỏi nhà. Tôi cắn răng, lặng lẽ bám theo .
Quả nhiên, trong dòng đông đúc ở quảng trường công viên, lập tức thấy bà . Mẹ đang cạnh một ông chú tóc tai gọn gàng, mặc áo polo.
Nhạc nổi lên, hai nắm tay , cùng nhảy điệu khiêu vũ giao tiếp một cách tự nhiên.
Suốt buổi, họ , mặt là nụ vui vẻ từ tận đáy lòng mà lâu thấy. Nụ đó nhẹ nhàng, thoải mái, tươi sáng và rạng rỡ, khác hẳn với bộ dạng ủ dột, khó tính “quỷ thấy cũng sợ” ở nhà của bà trong thời gian gần đây.
Tôi trốn trong bóng cây, càng càng thấy khó chịu, một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Người đàn ông cũng thường thôi, rốt cuộc điểm nào hơn bố ? Vì đàn ông mà ngày nào bà cũng kiếm chuyện ở nhà, lật nồi đập chén?
Mẹ đúng là càng sống càng hồ đồ !
…
Mãi đến khi nhạc hết, cũng tản , vui, về nhà ngâm nga hát.
Tôi thể kìm nén nữa, lao nhanh từ vệ đường , chặn thẳng mặt bà , chất vấn dồn dập: “Mẹ! Người đàn ông là ai? Tình mới của đấy ?”
Mẹ sự xuất hiện đột ngột của làm cho giật , bà lùi nửa bước theo bản năng. Tuy nhiên, bà nhanh chóng lấy bình tĩnh, thẳng lưng, trừng mắt , hề yếu thế: “Mẹ kết bạn với ai là quyền tự do của ! Mẹ sống nửa đời , còn cần con quản ?”
Thấy bà hù dọa, bà cứng rắn thêm một câu: “Nếu hai bố con đều ưa thì quá! Chia tay sớm cho , đừng sống với nữa!”
Ngực bà phập phồng dữ dội, vệt má hồng má bà càng thêm rõ rệt.