Thần sắc ông đầy đau khổ đưa chiếc túi tài liệu về phía Lục Uyên: "Anh Lục, Vân Nhi con bé... con bé mất . Tôi , sẽ nhận đứa bé . Làm ơn ký tên giấy chứng tử của con bé, ghi rõ An An con của . Tôi sẽ đưa đứa bé trại trẻ mồ côi làm thủ tục nhận nuôi."
Lục Uyên chằm chằm bố một lúc lâu, dường như lúc đó mới cuối cùng nhận .
Số gặp bố , thực sự đếm đầu ngón tay.
Nghe xong lời bố , mặt tối sầm , giận dữ kìm nén .
Anh lập tức giật lấy túi tài liệu trong tay bố , tức giận ném xuống đất: "Tôi cảnh cáo cô nhiều , đừng chơi mấy trò ghê tởm nữa!"
Cái túi ném xuống đất.
Đồ bên trong văng ngoài, vương vãi khắp nơi.
Bức ảnh dính máu, rơi ở phía cùng.
Trong màn đêm, nó đặc biệt nổi bật và rợn .
Người phụ nữ đang khoác tay Lục Uyên đột nhiên hoảng sợ, nhất thời thét lên, ngay cả mặt mày cũng tái mét.
Lục Uyên chằm chằm bức ảnh đó, thần sắc thoáng chốc ngây , đáy mắt xẹt qua một tia ngỡ ngàng ngắn ngủi.
nhanh, lấy tinh thần.
Anh vỗ nhẹ lưng phụ nữ an ủi, vẻ mặt căm ghét đến tột cùng, đáy mắt chỉ còn sự giận dữ dâng trào: "Ảnh xui xẻo như mà cũng dám chỉnh sửa, cũng sợ ngày nào đó, thật sự treo lên tường, thành ảnh thờ!"
Bố khó nhọc cúi , nhặt những tờ giấy đất lên.
Khi dậy, về phía Lục Uyên, đáy mắt ông chỉ còn sự trống rỗng: "Anh Lục, Vân Nhi con bé... thật sự còn nữa . Đứa bé là vô tội, đứa bé, thì cứ ký một chữ , để đứa bé thể trại trẻ mồ côi nhận nuôi."
Lục Uyên căm ghét đến tột cùng, còn châm chọc gì đó.
Phía , một giọng trầm ấm đầy ngạc nhiên của đàn ông, đột nhiên vang lên: "Bác Đường?"
Linlin
Tôi theo hướng âm thanh, thấy từ trong công ty bước .
Là đàn khoa luật của , Chu Hoài Niên, khi nghiệp cũng từng làm việc cùng ở một công ty luật.
Trước đây quan tâm chăm sóc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-doi-con-o-kiep-sau/chuong-8.html.]
Sau và Lục Uyên ly , đến tỉnh khác nên việc qua với Chu Hoài Niên cũng ít nhiều.
Lục Uyên đến, lạnh thành tiếng: "Gửi trại trẻ mồ côi gì chứ? Cha ruột của đứa bé, đây chẳng đến ?"
Chu Hoài Niên thấy lời .
Anh bố với khuôn mặt tái nhợt, An An đang xổm yếu ớt ở nơi tối tăm cách đó xa.
Một lát , vẻ mặt ngạc nhiên : "Đó là con gái của Đường Vân ?"
Lục Uyên ánh mắt lạnh lẽo, khịt mũi một tiếng: "Giả vờ giả vịt gì chứ? Con của mà nhận ?"
Chu Hoài Niên nhiều với .
Thấy mặt bố , liền tiến lên đỡ ông : "Bác Đường, khó khăn gì cứ đến nhà cháu chuyện. Cháu nhận một vụ kiện, liên quan đến tập đoàn Lục Thị, nên chạy qua đây một chuyến."
Bố do dự, nhất thời rời .
Chu Hoài Niên trầm giọng : "Có lẽ bác . Hôn nhân của Lục Uyên và Đường Vân, sớm hữu danh vô thực . Kẻ vong ơn bội nghĩa như , bác đừng mong sẽ giúp Đường Vân."
Lục Uyên sa sầm mặt: "Chu Hoài Niên, hôn nhân của và Đường Vân, dù thế nào cũng đến lượt một ngoài như lắm lời!"
Chu Hoài Niên để ý đến .
Sau khi an ủi bố một lúc, đỡ bố lên xe, đến chỗ cách đó xa, bế An An lên xe.
Lục Uyên lạnh lùng chằm chằm bóng lưng , giọng đầy châm biếm: "Vội vã đoàn tụ gia đình đến . Chu Hoài Niên, quên chứ, thủ tục ly hôn của và Đường Vân vẫn tất?"
Chu Hoài Niên thẳng đến xe định rời .
Lục Uyên nhận hồi đáp, thần sắc thoáng chốc chút tức tối hổ: "Một là Chu pháp quan trẻ tuổi tài năng, một là Đường đại luật sư bảo vệ chính nghĩa. Nếu mà khởi kiện, cô ngoại tình với trong hôn nhân, còn con, mua thêm chút truyền thông bẩn. Anh xem, hai còn thể sống sung túc như nữa ?"
Chu Hoài Niên mở cửa xe ở ghế lái.
Tay chợt khựng , cách xe, tức giận Lục Uyên.
Mãi lâu , mới lên tiếng: "Anh thật sự xứng."
Lục Uyên bực bội nhíu mày: "Cái gì?"