An An, chỉ thể là con của .
Ồ, họ còn một đứa con, một cô con gái mới bốn tuổi.
Tiếng còi xe chói tai dồn dập, vang lên.
Lục Uyên giữa đường, trong tầm mờ nhòe, là dòng xe cộ chao đảo.
Trong những ánh đèn xe nối thành một dòng chảy như nước.
Trong cơn hoang mang, dường như thấy khuôn mặt của Đường Vân.
Lục Uyên đầu tiên gặp Đường Vân.
Thực là, buổi chiều tối Đường Vân đẩy xuống mương.
Lần đầu gặp Đường Vân, là năm mười tuổi, khi còn đang học tiểu học.
Năm đó, bố kiện ly hôn.
Trên tòa, và em gái Ôn Dao giống như những món đồ thấp kém vô dụng, bố đẩy qua đẩy .
Cuối cùng, và em gái mỗi một bên bố đưa .
Ôn Dao theo , đổi sang họ Ôn.
Sau một thời gian yên bình ngắn ngủi, bố , những từ đến nay chỉ lo sự nghiệp, nhanh còn quan tâm đến họ nữa.
Lục Uyên thường xuyên ăn đủ no, bắt nạt ở trường.
Một ngày nọ tan học, đói đến mức chịu nổi, lén lút nhặt đồ trong thùng rác.
Chính là lúc đó Đường Vân đột nhiên xuất hiện mặt .
Cô kéo khóa cặp , đưa cho một cái bánh mì.
Lục Uyên khi đó còn nhỏ, dù cuộc sống khó khăn, nhưng dù cũng sĩ diện.
Bị khác bắt gặp trong cảnh khó xử như , mặt đỏ bừng, vung tay đánh rơi cái bánh mì xuống đất.
Đường Vân ngẩn , một lúc lâu, cô cúi xuống nhặt chiếc bánh mì đó.
Không lời nào, nhét tay Lục Uyên.
Cô nhẹ giọng : "Em cũng chỉ còn cái thôi, vốn định để làm bữa tối.
Có bao bì, bẩn, ăn ."
Cô xong, bỏ .
Lục Uyên cảm thấy, cô thật đáng ghét.
kìm , bắt đầu lén lút chú ý đến cô .
Ở ngôi trường mà đều chế giễu , cô là duy nhất, là kẻ lập dị cho bánh mì.
Một buổi chiều nọ, khi tan học.
Anh bắt gặp cha ruột của Đường Vân, ánh mắt của cổng trường, tát cô mấy cái.
Mới bắt đầu dần dần rằng, thực cuộc sống của chính cô , cũng hề suôn sẻ.
Cha cô bạo hành, bệnh tật yếu ớt, bản cô cũng thường xuyên đủ ăn.
Không lâu đó, dường như để tiết kiệm học phí, Đường Vân chuyển đến một ngôi trường hẻo lánh hơn.
Sau đó, lâu Lục Uyên còn gặp cô nữa.
Khi gặp , là năm lớp chín.
Anh chuyển trường đến một trường cấp hai mới, buổi chiều tối tan học, thấy Đường Vân đẩy xuống mương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-doi-con-o-kiep-sau/chuong-23.html.]
Thật kỳ lạ, rõ ràng cách mấy năm trời.
Linlin
Vậy mà vẫn một cái , nhận cô .
Bản năng mách bảo, chính là cô .
Anh gần như suy nghĩ, bước tới.
Vội vàng cởi áo khoác, đưa cho cô .
Giống như nhiều năm về , cô im lặng đưa cho chiếc bánh mì .
khi chiếc áo khoác đưa tới, trong ánh mắt cô chỉ một thoáng bối rối, và đó là sự do dự cùng lòng ơn.
Không gì khác.
Cô nhớ nữa.
Chuyện hiển nhiên thôi, dù cũng qua bao nhiêu năm .
Lục Uyên vẫn cảm thấy khó xử.
Gần như chạy trối chết, khi nhét quần áo cho cô , liền vội vàng rời .
Sau đêm đó, bố bắt đầu cãi vã dữ dội.
Anh đành nghỉ học mấy ngày.
Khi trở trường, tin Đường Vân chuyển trường .
Sau đó, còn tin tức gì về cô nữa.
Gặp nữa, là gần mười năm .
Cô vẫn như đầu gặp gỡ.
Giống như từ trời giáng xuống, cứu khỏi nước sôi lửa bỏng.
Ngày hôm đó, cô đến mặt , ngước mắt nghiêm túc hỏi: "Anh Lục, em thể bào chữa cho ?"
Anh chấp nhận sự giúp đỡ của cô .
Về những chuyện quá khứ khó khăn nhất, suốt bao nhiêu năm vẫn dám nhắc .
Về vô , khi sự nghiệp của gặp khó khăn nhất, cô luôn dịu dàng ôm lấy : "A Uyên, còn em."
nghĩ rằng, cô sẽ phản bội.
Chỉ vì, một cái ôm như thế bên ngoài tòa án.
Không hỏi trắng đen, thậm chí còn cho cô một cơ hội giải thích.
Anh luôn nghĩ rằng, họ còn vô năm mới, vô những .
Luôn nghĩ rằng sớm muộn gì cũng một ngày, thể thẳng thắn, chuyện nghiêm túc với cô .
Anh nghĩ, sẽ một ngày, nên rõ với cô về đầu tiên họ thực sự gặp .
Anh nên rõ, về lòng ơn của suốt bao nhiêu năm qua.
Về là sự hối hận ngập tràn, tình yêu sâu sắc dành cho cô .
Anh nên rõ với cô , rằng để tâm đến việc cô thường xuyên qua với Chu Hoài Niên.
Nếu như, nếu như...
Cô thật sự vẫn ở bên .
Liệu thể đừng thiết với Chu Hoài Niên như nữa ?
Thế nhưng, còn nữa, còn nữa .