Bố trí phòng ốc cho ngay sát vách phòng Cố Cẩn Niên.
Còn cho đổi sang họ Cố.
Cố Cẩn Niên kiên quyết phản đối.
“Con đồng ý, tại bố hỏi ý kiến của con?” Khăn trải bàn trong phòng khách sắp chọc thủng đến nơi .
Ông Cố gầm lên: “Mày đồng ý cũng vô dụng, con bé chính là em gái mày.” Rồi kéo tiến lên: “Mau gọi con.”
Tôi ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh trai!”
Thân hình Cố Cẩn Niên khựng : “Lại gọi ?”
Sắc mặt mới hồng hào trở của bắt đầu trắng bệch.
“Đạo đức luân thường là thoát nổi ?”
“Nếu các đều quan tâm đến cảm nhận của , thì là chứ gì.”
“Dù thì cái nhà chỉ là dư thừa thôi.”
Lúc ngang qua , đôi mắt sâu thẳm của đầy nước: “Giang Phán Phán, thật đấy.”
Tôi liền tặng cho một phát tát mông.
“Anh trai, thong thả.”
Vành tai Cố Cẩn Niên nhanh chóng sung huyết: “Được! Cô giỏi lắm.”
Cố Cẩn Niên bỏ nhà bụi ba ngày thì về.
Anh quẳng sổ hộ khẩu lên bàn ăn một cái "rầm", làm cả nhà giật nảy .
Ông Cố mở xem, lập tức trợn tròn mắt.
“Quý... Cẩn Niên?”
“Mày... mày đổi họ ?”
Cố Cẩn Niên tiện tay giật : “Chẳng tại bố ép con .”
“Bản thì sống những ngày tháng đẽ mỹ mãn, cứ ép con làm hòa thượng.”
“Ông bố làm cũng đúng là tận tâm thật đấy.”
Não của Ông Cố xoay chuyển nửa ngày, cuối cùng vẫn sự nhắc nhở của mới dời tầm mắt lên .
“Hai đứa?”
Cố Cẩn Niên liếc ông một cái, lười chẳng buồn tiếp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-dan-toi-vuon-toi-nhung-vi-sao/chuong-9.html.]
“... chẳng mày cứ mở miệng là bảo g.i.ế.c c.h.ế.t con bé ?”
Sau đó như là nghĩ đến điều gì đó.
Mặt già đỏ lên, vội vàng ngậm miệng .
Tối hôm đó, Cố Cẩn Niên gõ cửa phòng ngủ của .
Tôi mới tắm xong, tóc tai còn ướt sũng.
Ngoài cửa truyền đến giọng đầy mê hoặc của .
“Em gái, là trai đây, mau mở cửa.”
Tôi: “...”
Sáng sớm ngày hôm , Cố Cẩn Niên lôi đến Sở Dân Chính.
Gấp gáp chịu nổi.
Chỉ vì tối qua nhắc với chuyện lời hẹn ước hai năm.
Anh thực sự giải thích nổi, chỉ đành dùng cách "bán " để chứng minh sự trong sạch.
Thế nhưng ngay lúc con dấu đỏ chót đóng lên cuốn sổ đỏ, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, hình như nhớ chuyện gì đó.
Đó là một buổi nghỉ trưa gió thu se lạnh, nhân lúc Cố Cẩn Niên ngủ say mà trộm lấy điện thoại của .
Tôi nhắn tin an ủi một lượt cho những cô nàng từ chối lời tỏ tình: “Không thích em, mà là nỗi khổ tâm khó , nếu em sẵn lòng chờ hai năm, thì hai năm chúng sẽ nối tiền duyên.”
Chỉ vì ngày hôm mắng rằng hai năm nữa vẫn sẽ bạn trai.
Vậy thì sẽ cho một đống bạn gái hai năm.
Tôi rưng rưng nước mắt nhét cuốn sổ đỏ túi, thề rằng nhất định để chuyện thối rữa trong bụng.
Sau khi kết hôn, mối quan hệ chồng nàng dâu của và vô cùng hòa hợp.
Thường xuyên cùng mua sắm, ăn cơm, xem phim.
Tiêu những đồng tiền mà mấy đời cũng tiêu hết.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thán.
Cũng bốn đứa trẻ khổ mệnh giờ thế nào .
Lúc ông xã của hai chúng sẽ lập tức xuất hiện, đó tặng cho chúng những ánh mắt cảnh cáo.
Chao ôi!
Chúng vì hai con cá mà cuối cùng đ.á.n.h mất cả một ao cá.
-Hết-