Nghe xong lời , chồng chút ngây .
Ga tàu khu vực?
Bây giờ?
Chuyến cuối?
Bà đờ vài giây, giả vờ uy h.i.ế.p : "Tối muộn thế về thì còn xe về làng nữa, cô để một cái già ở ga tàu đợi cả đêm ?"
Tôi : "Mẹ yên tâm, con gọi xe cho , xuống ga tàu khu vực sẽ đưa về nhà, lát nữa con sẽ gửi điện thoại của đó cho qua WeChat, đến nơi gọi cho họ."
Mẹ chồng ngây một lúc, cuối cùng bà cũng đang giả vờ hù dọa bà .
Một lúc lâu , bà mới gượng gạo : "Vậy thì quá, cuối cùng cũng cần trông con cho các nữa, thật sự cảm ơn trời đất!"
Tôi nhiều với bà .
Gọi điện thoại cho chồng, dặn lập tức về nhà trông con.
Sau đó, xách hành lý của chồng, với tốc độ tám mươi dặm kéo bà đến ga tàu khu vực.
Tại cổng tàu khu vực, mặt biểu cảm : "Mẹ ơi, cẩn thận nhé, chúc thượng lộ bình an, đến nơi nhớ gọi điện báo bình an ạ."
Sau đó, đợi bà đáp lời, rời .
Mẹ chồng lưng tức đến tái mặt.
Tôi mới ga tàu khu vực hai bước, điện thoại của chồng Trần Chí gọi tới.
"Vợ ơi, ? Anh về nhà thấy ? Hai ?"
Tôi cầm vô lăng, ga tàu cao tốc dần nhỏ trong gương chiếu hậu, nhàn nhạt : "Ồ, hả? Đưa ga tàu khu vực ! Bà về quê, nên em đưa bà đến đây."
Đầu dây bên im lặng hai giây, đó là giọng gấp gáp của chồng : "Mẹ đột nhiên về quê? Em làm tức giận gì ? Chuyện lớn như bàn với ? Mẹ mà thật sự thì ai trông Dương Dương? Vợ ơi, em, chuyện gì thì xin một tiếng là xong còn gì?"
Trong lòng , ngọn lửa mới dập tắt bùng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/me-chong-don-ve-que-toi-tien-thang-ra-ga-tau-cao-toc/chuong-3.html.]
"Tôi xin ? Tại xin ? Tôi g.i.ế.c phóng hỏa mà xin ? Mẹ lén lút cho con ăn trứng, thằng bé nổi mẩn đỏ khắp , gãi nát hết cả da thịt! Bác sĩ nặng thể c.h.ế.t đấy, ? Bà gọi điện cho khác , vì , trông con nên bà tay 'dạy dỗ' cho điều, bà đấy. Nếu thấy, còn hỏi tại xin ?"
Chồng im bặt, một lúc : " trông con thì làm bây giờ?"
"Làm ? Thuê trông thôi." Tôi lạnh lùng .
"Thuê ? Lấy tiền chứ? Bây giờ thuê đắt lắm! Một tháng năm sáu nghìn..."
Chồng vẫn còn lải nhải.
Tôi thấy phiền.
"Đó là việc của , thời gian đây lải nhải như đàn bà, bằng nghĩ cách kiếm thêm tiền !"
Chồng đột nhiên im bặt.
Tôi từ ga tàu khu vực về đến nhà.
Chồng đang sofa gọi điện cho chồng.
Giọng chồng vọng qua điện thoại.
"Con trai , trông con cho, là do con dâu quá bất hiếu. Con xem, thằng bé chỉ dị ứng chút thôi, già quên mất nó ăn trứng gà, tiện tay cho , con dâu buông tha. Mẹ cho con , nếu con dạy dỗ nó cho trò, sẽ về . Nó đúng là đồ dạy dỗ nên hư, đối với già như ..."
Chồng thấy về, vội vàng ngắt lời bà: "Thôi ơi, đừng giận, cứ nghỉ ngơi ở nhà hai ngày , đợi mấy hôm nữa con đón ."
Mẹ chồng vẻ: "Con đừng ! Mẹ về là về! Người Trung Quốc khí tiết!"
Chồng thấy sắc mặt khó coi, vội vàng vài câu cho lệ cúp máy.
Tôi nghiêm mặt : "Trần Chí, với cuối, bước chân nhà nữa."
Sắc mặt chồng cũng khó coi.
"Vợ ơi, cố ý, em lên lớp như ? Thằng bé chỉ dị ứng chút thôi, con trai nên nuôi quá yếu đuối. Nghe lời, mấy hôm nữa đợi nguôi giận sẽ đón về, em với một tiếng, chúng đều là một nhà, còn nhờ trông con cho chúng nữa."
Tôi khẩy một tiếng: "Xin ? Tôi c.h.ế.t cũng xin ! Tôi liên hệ xong giúp việc trông trẻ ."