Nhìn hắn đỏ hoe mắt như con thỏ nhỏ. Tôi không nhịn được hỏi:
"Anh ngã xuống vách núi còn không khóc, mà chỉ vì tôi muốn ly hôn với anh mà anh lại khóc à?"
"Cố Thời Dữ, sau khi kết hôn với tôi, anh có phải đã khóc hết nước mắt cả nửa đời trước rồi không?"
"Ban ngày anh nhanh gọn lẹ, là Tiểu Cố Tổng trong mắt mọi người, nhưng trước mặt tôi, sao anh lại biến thành một tiểu khóc nhè?"
"Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?"
Cố Thời Dữ ngẩn người: "Em thích cái nào?"
Quen nhau bao nhiêu năm nay, tôi ghét hắn, cảm thấy hắn là con nhà người ta. Hắn cũng thích trêu chọc tôi.
Đuổi hết các chàng trai bên cạnh tôi đi. Hại tôi "ế" hai mươi năm.
Mối tình online duy nhất, còn chưa xác định quan hệ được mười phút, Cố Thời Dữ đã tìm người hack tài khoản của đối tượng hẹn hò online đó.
Thế nên tôi và hắn từ nhỏ đã không đội trời chung. Tôi không biết tình cảm dành cho hắn là thích hay ghét.
Nếu nói là ghét, vậy khi tôi tiếp xúc thân mật với hắn, vì sao lại không cảm thấy ghét bỏ? Ngược lại, rất thích cảm giác đó.
Nếu nói là thích, nhưng vì sao tôi vẫn muốn ly hôn với hắn?
21.
Bác sĩ gia đình nhanh chóng xử lý xong vết thương. Cố Thời Dữ phúc lớn mạng lớn, toàn là vết thương ngoài da, dưỡng vài ngày là khỏi.
Chỉ là chiếc xe mới đó bị hỏng rồi.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương ở nhà... chứng tinh phân của hắn càng nghiêm trọng hơn.
Hắn ta chân gãy cũng không hé răng nửa lời. Ở nhà, uống một ngụm nước cũng phải tôi đút.
Tắm rửa cũng phải tôi tự tay làm. Tôi vừa rời đi, hắn đã "ai da ai da" kêu đau đầu đau tay đau bụng.
Trong khoảng thời gian này, hai chúng tôi đều không nhắc đến chuyện bản thỏa thuận ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mat-troi-nho-cua-anh/chuong-11.html.]
Nửa tháng sau, vết thương còn chưa bong vảy. Hắn cứ nằng nặc muốn tổ chức một buổi họp báo.
Hắn nói rằng chuyện không vui ở triển lãm tranh của Bùi Chi An. Là lỗi của hắn, hắn chưa tìm hiểu rõ đã lung tung ghen tuông.
"Biểu tỷ của anh hồi cấp ba để tóc ngắn, hôm đó anh đón cô ấy về nước, tóc cô ấy dài xoăn tít như vậy, anh không nhìn thấy sao?"
"Không nhìn thấy, trong mắt tôi chỉ có một người phụ nữ là em thôi, những người khác đều là cải trắng."
"......"
Tại buổi họp báo, tất cả các phương tiện truyền thông có tiếng tăm ở Giang Thành đều đến. Dưới ánh đèn sân khấu. Tiểu khóc nhè Cố Thời Dữ đã biến mất.
Hắn đứng đó, khi không cười, toàn thân tỏa ra khí lạnh, khiến người ta rợn tóc gáy.
Tại buổi họp báo, hắn trước hết thành khẩn xin lỗi. Bùi Chi An và Sở Vũ Vi cũng đến.
😁
Họ làm rõ tại buổi họp báo rằng, là do vợ chồng họ mâu thuẫn, ảnh hưởng đến tôi và Cố Thời Dữ. Họ xin lỗi vì điều đó, đã gây rắc rối cho mọi người.
Trong khung cảnh mọi người đều vui vẻ. Sắc mặt Cố Thời Dữ chợt thay đổi.
Hắn túm cổ mấy phóng viên tung tin đồn nhảm ra, mấy người đó lập tức bị loại khỏi ngành truyền thông. Và sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người. Cố Thời Dữ nắm tay tôi.
"Bọn họ nợ phu nhân tôi một lời xin lỗi."
"Sau này ai dám nói bậy một câu về phu nhân tôi, tôi dám cam đoan, kẻ đó sẽ c.h.ế.t rất thảm."
"Tôi và phu nhân quen nhau từ thuở thiếu thời, từ nhỏ đã thanh mai trúc mã, từ khi biết chuyện, tôi đã yêu cô ấy, và thề rằng, đời này không cưới ai khác ngoài cô ấy."
"Ninh Ninh là phu nhân của tôi, là tình yêu duy nhất của đời tôi."
"Sau này ai dám tiếp tục bôi nhọ, bịa đặt về cô ấy, thì đừng trách tôi, Cố mỗ đây, không khách khí."
Với ánh mắt đe dọa, giọng điệu quả quyết. Những người dưới khán đài sợ đến mức không dám thở mạnh.
Bởi vì họ biết. Cố Thời Dữ, tên điên này, không ai kìm kẹp, chuyện gì cũng dám làm.
---