Mẹ Tạ Phùng cúi đầu, nước mắt giàn giụa, giống như yêu thương con cái của thế giới . tình yêu , bà hề chia sẻ cho Tạ Phùng dù chỉ một chút.
Tạ Phùng nắm c.h.ặ.t t.a.y từ từ siết . Tất cả những điều đau thương , thể thêm nữa. để trốn chạy vì thể cứ mãi chạy trốn như .
Tôi Tạ Phùng hiểu rằng, đời quả thực những bậc cha yêu con, đừng tự lừa dối bản nữa. Tôi Tạ Phùng hiểu rằng, yêu là của , thể sống một cách đàng hoàng, sống vì chính .
"Bác gái, khi đến đây liên hệ với ông ngoại , bệnh viện chắc liên hệ với bác trai để sắp xếp , con trai của bác thể chuyển viện sang Đức để điều trị ngay lập tức."
Tôi cắt ngang lời lóc thảm thiết của Tạ Phùng. Bà sững sờ tại chỗ, lóc cảm ơn , từ tận đáy lòng, nồng nhiệt, như thể quỳ xuống dập đầu.
Tạ Phùng nguyên tại chỗ, tĩnh lặng như một bức tranh nhưng bà hề thấy.
"Mẹ, cứu , con vô dụng ." Cuối cùng Tạ Phùng cũng lên tiếng.
Mẹ chút ngượng nghịu, thậm chí xa lạ: "Con cũng là con của mà."
Nói xong, bà vội vàng xem đứa con trai thật sự của .
Tôi nước mắt Tạ Phùng rơi từng giọt, từng giọt, rơi xuống nền gạch bệnh viện, gần như thể thấy tiếng vỡ tan. Hóa nước mắt thể nặng nề đến .
Đi cùng trong, đến bên ngoài phòng bệnh, cảnh tượng ấm cúng bên trong, cha ân cần hỏi han, tất bật chạy tới chạy lui. Vẻ mặt Tạ Phùng ngược vô cùng bình tĩnh.
Tôi đưa Tạ Phùng đến bờ sông, cầm bia cạnh .
"Cậu cố tình làm để làm gì?"
Tôi chạm ly với , uống một ngụm: "Tạ Phùng, họ chỉ là yêu thôi. thì chứ? Thay vì tự làm khổ , nên trách là họ mới . Người sai là bố chứ . Sao thể tự trừng phạt , yêu chính ? Cậu xem, của cứu , họ cần nữa. Bây giờ c.h.ế.t ?"
Tạ Phùng khẽ một tiếng: "Nói chuyện khó thật."
"Đừng chết, sống."
“Tạ Phùng, thứ sẽ thôi.”
Anh đột nhiên hôn tới, nghiêng mặt , nụ hôn rơi xuống khóe môi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mat-ngot-cua-ke-nay/chuong-21.html.]
"Này, bây giờ chúng chỉ là bạn thôi nhé, giở trò lưu manh."
Tạ Phùng gian xảo, khôi phục vẻ tràn đầy sức sống: "Cậu ở bên , còn là giở trò lưu manh nữa?"
Anh thẳng : "Tôi mà, bao nhiêu năm qua, tự lừa dối cũng đủ mệt . Cố Lạc, bớt quản chuyện của , quản nhiều , sẽ thể vứt bỏ ."
"Tạ Phùng, chính là quản ." Tôi mắt , khoảnh khắc , trong đầu là việc "chinh phục” mà là cứu một “ khác”.
Anh vươn tay che mắt , khàn giọng : "Được."
Tôi thuê một căn hộ đối diện chung cư của Tạ Phùng. Mở khóa vân tay bước , thấy giường ngủ say như chết, để trần nửa .
Kéo rèm cửa , ánh nắng tràn , Tạ Phùng khó chịu lăn , mang theo đầy tức giận khi đánh thức.
"Cố Lạc, thử cho ngủ xem?" Giọng mang theo vẻ khàn khàn nguy hiểm.
Tôi quỳ một nửa bên giường , : "Bây giờ chín giờ rưỡi , dậy sớm là khởi đầu của một ngày lành đó, chúng xuống lầu ăn cơm, chơi."
"Hẹn hò với thì thẳng ." Tạ Phùng một tiếng, bật dậy.
Thân hình toát một vẻ hoang dã khó thuần, sức sống mãnh liệt dường như nuốt chửng xung quanh. Tôi ngại ngùng mặt . Tạ Phùng hào phóng : "Cứ tiếp , vui vẻ cho ."
Ngoài khu dân cư một con phố ẩm thực đầy hàng quán ăn sáng. Tôi đưa Tạ Phùng ăn mì, uống sữa đậu nành, lẽ đây là đầu tiên ăn sáng.
Tạ Phùng vẻ lười biếng, cuộc sống theo quy luật, cũng từng ai quan tâm sống lành mạnh . Tôi thấy động tác ăn mì của khựng , cúi đầu sâu hơn.
"Có tệ ?" Anh hờ hững đáp "ừm".
Tôi lái xe đưa mua sắm ở trung tâm nội thất, còn ghé qua cửa hàng và bé. Tạ Phùng hỏi ba : "Cậu thai ? Con của ai?"
Tất cả chỉ nhận một tiếng "Cút" từ .
"Chỉ là đưa dạo thôi mà, trải nghiệm cuộc sống đó, Tạ ."
Anh yên tâm. Sau đó, đưa đến công viên giải trí, đưa ngang trường tiểu học và trung học. Và cùng mặc đồng phục trung học sách trong thư viện.