Sáng hôm , thức dậy khi ánh nắng yếu ớt len lỏi qua khe cửa, vì ngủ đủ giấc, mà vì tiếng chuông điện thoại reo vang. Đó là , giọng rộn ràng, đầy phấn khởi qua điện thoại: “Tô Tô, con gái! Con dậy ? Chuẩn , với dì Hà sang đón con đây!”
Tôi cố gắng nặn một nụ thật tươi, giọng cũng cố gắng giữ cho run rẩy: “Con dậy ạ. Mẹ cứ bình tĩnh, con chuẩn xong .” Tôi cúp máy, tấm gương. Một khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng và nụ gượng gạo hiện .
Chu Dương thức dậy từ lúc nào, đang bên cửa sổ, ngắm khung cảnh bên ngoài. Anh , nở nụ tươi tắn, khác hẳn vẻ hoảng loạn đêm qua: “Dậy ? Anh gọi cho bên nhà hàng, họ thứ sẵn sàng. Hôm nay em sẽ là cô dâu nhất.”
Tôi đáp, chỉ lặng lẽ bước phòng tắm. Dòng nước lạnh xối thẳng mặt, cố gắng gột rửa những mệt mỏi, những nỗi đau đang gặm nhấm. Tôi trong gương, tự nhủ: Tô Tô, mày mạnh mẽ. Mày thể gục ngã lúc .
Khi bước , Chu Dương chuẩn xong xuôi. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, cà vạt thắt ngay ngắn, trông thật bảnh bao và rạng rỡ. Nhìn , thấy ghê tởm. Một màn kịch hảo đang chờ đợi chúng .
“Anh sảnh chờ với dì Hà nhé. Em đồ xong xuống .” Tôi , giọng lạnh lùng đến mức chính cũng bất ngờ. Anh khựng một chút, như thể nhận sự khác lạ trong giọng điệu của , nhưng cũng gật đầu: “Được. Anh đợi em.”
Anh rời , để một trong căn phòng trống trải. Tôi vội vàng váy cưới, mà thẳng đến chiếc bàn làm việc của Chu Dương. Đêm qua, quá hoảng loạn để tìm kiếm kỹ càng. Tôi , thể xóa sạch dấu vết.
Tôi mở máy tính của , nhưng nó khóa bằng một mật khẩu khác. Tôi thử ngày sinh của , của , ngày kỷ niệm, nhưng đều . Tôi thử mật khẩu điện thoại của , cũng . Anh thật cẩn thận.
Tôi thở dài, gần như bỏ cuộc. , ánh mắt dừng ở một cuốn sổ tay nhỏ chồng tài liệu. Đó là cuốn sổ mà Chu Dương thường dùng để ghi chú những ý tưởng công việc, bao giờ nghĩ sẽ gì bất thường trong đó.
Tôi mở cuốn sổ , lật từng trang một. Toàn là những ghi chú công việc, những con khô khan. Cho đến khi, một trang giấy kẹp ở giữa thu hút sự chú ý của . Đó là một tờ giấy ăn nhà hàng, đó vài nét vẽ nguệch ngoạc và một dòng chữ tay nhỏ.
Dòng chữ : “Hồng sữa, ít đường, nhiều trân châu. Cam nâu hợp với em.” Dưới dòng chữ là một điện thoại, và một cái tên vội vàng: “Linh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mat-khau-doi-tinh-doi/chuong-3.html.]
Linh. Cái tên như một tiếng sét đánh ngang tai. Hồng sữa, ít đường, nhiều trân châu… đó là món đồ uống thường thấy mua về, nhưng bao giờ nghĩ đến khác. Và màu tóc cam nâu… thứ đều khớp một cách đau đớn.
Trái tim như bóp nghẹt. Linh… Linh nào? Tôi cố lục lọi trong trí nhớ, tìm kiếm một cái tên Linh nào đó quen thuộc với Chu Dương. Không . Một lạ, một mà cố tình giấu ?
Tôi run rẩy lấy điện thoại của , nhập điện thoại tờ giấy ăn. Đầu dây bên đổ chuông vài hồi, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Alo, ai đấy ạ?”
Giọng xa lạ. Tôi nó vài , trong những cuộc điện thoại mà Chu Dương thường lén lút ngoài ban công. Giọng từng khiến thoáng nghi ngờ, nhưng nhanh chóng gạt vì tin tưởng .
Tôi hít một thật sâu, cố gắng giữ cho giọng của run rẩy. “Chào cô Linh. Tôi là Tô Tô, vợ sắp cưới của Chu Dương.”
Đầu dây bên im bặt. Một lặng kéo dài như vô tận. Tôi thể cảm nhận sự bất ngờ, sự hoảng loạn của cô qua khí tĩnh lặng. Rồi, giọng cô vang lên, còn ngọt ngào nữa, mà trở nên sắc lạnh và đầy cảnh giác: “Cô Tô Tô? Có chuyện gì ?”
“Không gì.” Tôi khẽ , một nụ lạnh lẽo đến tận xương tủy. “Chỉ là hỏi cô một chút, cô Chu Dương thích màu tóc cam nâu ? Anh bảo màu đó tôn da.”
Tiếng thở dốc của cô vang lên rõ mồn một. Cô gì, nhưng sự im lặng là lời thú nhận rõ ràng nhất. Tôi cần hỏi thêm, cũng thêm bất cứ lời giải thích nào.
“Ngày mai là đám cưới của và Chu Dương. Tôi nghĩ cô nên điều đó.” Tôi , đợi câu trả lời, cúp máy. Tay run lên bần bật, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác hả hê đến lạ.
Tôi chiếc váy cưới trắng tinh, cửa sổ. Ánh nắng ban mai bỗng trở nên chói chang đến khó chịu. Ngày trọng đại… đúng, ngày trọng đại. cho tình yêu của , mà cho sự sụp đổ của nó.
Tôi sẽ mặc chiếc váy , bước lễ đường, nhưng với một trái tim tràn ngập hạnh phúc. Tôi sẽ đối mặt với tất cả, với , và với phụ nữ . Tôi sẽ để họ coi thường , để họ biến thành một kẻ ngốc.
Tôi hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản . Giờ đây, đủ bằng chứng. Tôi đủ lý do để hối hận với quyết định của . Trận chiến thực sự, mới chỉ bắt đầu.