Tôi tin một lời nào , nén nước mắt chép tất cả bằng chứng, khi làm xong những việc , thử đăng nhập WeChat của .
May mắn là trong máy tính tự động đăng nhập, tìm thấy lịch sử trò chuyện giữa và Trần Duyệt.
Nhìn những đoạn đối thoại dày đặc , siết chặt lòng bàn tay.
Kể từ khi thể mang thai, lời giữa và ít nhiều.
Mỗi ngày đối thoại chỉ giới hạn ở việc “về ăn cơm”, cũng chỉ trả lời “về” hoặc “ về”.
Tôi cứ nghĩ bận công việc, thông cảm cho sự vất vả của , nhưng bây giờ thấy và Trần Duyệt, thể trò chuyện vui vẻ đến .
Hai từ khâu giao tiếp đến cảm giác đó, phân tích những cảm giác và tư thế thầm kín giường, những lời lẽ tục tĩu ngừng, thật khiến há hốc mồm.
Ngoài sự ghê tởm, mới nhận đàn ông cạnh , xa lạ đến .
Tôi căn bản hiểu , rốt cuộc khi đối mặt với , khoảnh khắc nào mới là con thật của .
Tôi cố nén để lưu giữ bằng chứng, đó xóa bỏ dấu vết mới bước .
Vừa đến phòng khách thì về.
Trong lòng khỏi hoảng hốt, siết chặt điện thoại, còn Quý Sâm , mặt thoáng hiện vẻ áy náy, ngay đó tiến đến ôm lấy .
Nước mắt lập tức lăn dài.
“Mẫn Chi, cũng thế, nhưng em chịu áp lực lớn đến mức nào, bố nhiều với là hãy ly hôn với em.”
“ nỡ, thực sự nỡ. Anh rõ với Trần Duyệt , chỉ cần sinh con xong cô sẽ rời .”
“Một cô gái kết hôn mà mang thai, nuôi nổi đứa bé !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mang-thai-ho/chuong-2.html.]
Trong lòng nôn ọe, định gì đó thì bên ngoài cửa tiếng gõ.
“Anh Quý Sâm, ở nhà ?”
Là Trần Duyệt!
Giờ Trần Duyệt đến chuyện gì?
Cửa mở, Trần Duyệt xông , cô , Trần Duyệt đỏ mặt ôm bụng rên rỉ thảm thiết: “Anh Quý Sâm, em xin , làm phiền hai chị muộn thế , nhưng em cảm thấy bụng khó chịu.”
Quý Sâm lập tức hoảng hốt, “Khó chịu chỗ nào? Đi, chúng đến bệnh viện!”
“Không cần Quý Sâm, em chỉ là…”
Tôi ngắt lời màn kịch của cô , “Nếu cần thì cô gõ cửa nhà chúng làm gì?”
“Nếu Quý Sâm đưa cô đến bệnh viện thì cứ thẳng, dù thì đứa bé sinh cũng là cốt nhục của nhà họ Quý.”
“Quý Sâm, mau đưa cô , đừng chần chừ, đến lúc đó xảy chuyện gì thì .”
Nghe , Trần Duyệt sững sờ, dường như ngờ rộng lượng đến thế.
Còn Quý Sâm cũng hết sức kinh ngạc, “Vợ…”
“Đi , ba tháng đầu thai kỳ là quan trọng nhất, đừng làm bừa, động thai khí thì !”
Nghe , vội vàng gật đầu, đưa Trần Duyệt rời , khi Trần Duyệt liếc một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và khiêu khích.
Tôi khẩy một tiếng, những cái nhà cần, đàn ông thối tha cũng chẳng thiết, khiêu khích đến mấy cũng đổi sự thật cô là tiểu tam.
Tôi xem thử, khi cô sinh con xong thể vững chiếc ghế bà Quý !