"Tôi thích nợ ân tình, cô nhất nên ngoan ngoãn lời." Phó Lâm Châu xong, màng đến ý của Giang Uyển Ngư, mạnh mẽ kéo cô từ giường dậy. Khi cô sắp trượt ngã, thuận thế ôm lấy eo cô, vô tình ôm cô lòng.
Cổ áo Giang Uyển Ngư rộng, trong lúc cọ xát, dây áo trượt xuống, để lộ bờ vai mềm mại, dây áo n.g.ự.c màu đen bên trong hiện rõ mắt.
Cô vô cùng hổ, thoát khỏi , nhưng quần áo trượt xuống nhiều hơn theo hành động của cô.
Bộ n.g.ự.c đầy đặn ẩn hiện.
Bàn tay Phó Châu ôm eo cô tự chủ siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, cố gắng kiềm chế.
Hai dán sát , thở giao thoa, hạt giống mờ ám điên cuồng sinh sôi trong khí.
Phó Châu chằm chằm đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc của cô, cảm giác nếm thử. Anh nghĩ chắc điên !
"Lão Phó, gấp gáp tìm đến đây làm gì?" Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, kèm theo giọng trong trẻo của Cung Thành.
Sắc mặt Phó Lâm Châu đổi, lập tức kéo chăn đắp lên Giang Uyển Ngư, ấn cô trở giường, che làn da trần trụi của cô.
Giang Uyển Ngư còn đang thắc mắc, thì thấy tiếng cửa phòng đẩy .
Cung Thành bước quanh, với vẻ đầy ẩn ý : "Ối chà, làm hỏng chuyện của , ngoài nhé?"
Phó Lâm Châu lạnh giọng: "Lần còn gõ cửa, tay cũng cần giữ nữa ."
Cung Thành lập tức giấu tay lưng, nghiêm chỉnh : "Đừng mà lão Phó, nhận điện thoại của là vội vàng chạy đến ngay mà. Cậu Giang đại mỹ nhân thương, xem thử."
Cung Thành định tiến lên xem xét kỹ hơn, nhưng Phó Lâm Châu quát: "Cút ngoài!"
"Lão Phó hung dữ làm gì, cho xem thì thôi." Cung Thành xoa xoa mũi, vẻ oan ức vì mắng: "Giang đại mỹ nhân của , làm gì mà bảo vệ như ."
Phó Lâm Châu mặt mày tối sầm, đá ngoài: "Cho một giây, !"
"Được !" Cung Thành nhanh chóng bỏ , làm phiền họ nữa.
Sau khi ngoài, Phó Lâm Châu cũng .
Giang Uyển Ngư chờ đến khi trong phòng còn tiếng động, mới chui khỏi chăn.
Cô vỗ vỗ đầu để tỉnh táo , xuống giường giày, đến cửa thì lúc thấy cuộc đối thoại của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-giang-uyen-ngu-pho-lam-chau-trsh/chuong-65-di-benh-vien-se-bi-phat-hien-mang-thai.html.]
Giọng điệu của Phó Lâm Châu : "Hôm nay phục vụ đó nhầm là , tay với ."
Cung Thành lúc cũng còn vẻ đùa giỡn nữa, nghiêm túc : "Người đàn ông trung niên đó chút hiểu lầm với . Một đêm xã giao xong đến khách sạn ở, đúng lúc gặp con gái ông đang học đại học ức hiếp. Tôi tiện tay cứu con gái ông , nhưng cô bé đó tiêm một chất lạ nên hôn mê bất tỉnh. Tôi đành canh chừng cô bé cả đêm, đợi cô bé tỉnh an mới rời . Kết quả đàn ông trung niên đó đến, tưởng làm gì con gái ông . Sau đó cũng cho chuyện tử tế với ông , nhưng ông khăng khăng cho rằng làm hại con gái ông , đòi đưa đến đồn cảnh sát. Sau bận quá nên quản nữa."
Phó Lâm Châu nhướng mày, giọng điệu chất vấn: "Thật ?"
Cung Thành bất lực : "Ánh mắt gì , làm thể làm cái chuyện cưỡng bức phụ nữ nhà lành đó, hơn nữa đó còn là một sinh viên, súc sinh."
Phó Lâm Châu bằng ánh mắt khinh thường, đó chỉ phòng nghỉ bên trong: "Người ở trong đó, tự xử lý ."
Cung Thành chỉ trong phòng: "Cháu dâu chứ, cần tận nơi xin ?"
Phó Lâm Châu gì, đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm .
Cung Thành nhún vai, về phía phòng nghỉ: "Thôi , xin là , làm vướng bận nữa. đối xử dịu dàng với một chút đấy, dù cũng chắn d.a.o cho mà."
Phó Lâm Châu thấy xa, mở cửa phòng bước , thấy Giang Uyển Ngư đang ghế sofa, vẻ mặt khó chịu ôm bụng.
Lòng chợt căng thẳng, sải bước tới hỏi: "Chỗ nào thoải mái?"
Giang Uyển Ngư ngẩng đầu, yếu ớt : "Tôi ."
Cô đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, tưởng chỉ là thoáng qua, nhưng cơn đau ngày càng mạnh hơn.
"Đã như còn , đưa cô bệnh viện." Lần Phó Lâm Châu cô nữa, bế ngang cô lên, ngoài.
Đến bệnh viện, lập tức sắp xếp bác sĩ đến khám cho cô.
Phó Lâm Châu đặt Giang Uyển Ngư xuống giường bệnh, thấy cô định gì đó, nhanh chóng : "Bây giờ cô im lặng, để bác sĩ khám cho."
"Phó gia?" Y tá vội vàng từ ngoài bước , mặt đầy vẻ hoảng hốt.
Phó Lâm Châu y tá : "Bảo bác sĩ đến kiểm tra cho cô , đảm bảo cô ."
Giang Uyển Ngư lúc từ chối cũng còn sức lực, trái tim như nhảy khỏi lồng ngực, hai tay nắm chặt thành giường.
Xong , xong , chuyện cô mang thai sắp giấu nữa !
"Phó gia, ngài ngoài , kiểm tra." Bác sĩ đeo khẩu trang bước , đẩy giường bệnh của Giang Uyển Ngư bên trong.