Mang Thai Gả Cho Hào Môn, Chồng Cũ Hối Hận - Giang Uyển Ngư & Phó Lâm Châu - Chương 535: Tưởng Cung Thành đã chết

Cập nhật lúc: 2025-10-23 06:45:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Tinh Nại mơ thấy chết, cơ thể cứ trôi nổi trong thế giới đen tối.

Cô trôi càng lúc càng xa, cho đến khi thấy tiếng chuyện lẩm bẩm bên tai.

Giây tiếp theo cô đột nhiên mở mắt, khi tỉnh dậy thì thấy đang trong một căn phòng xa lạ, đồ đạc trong phòng cũ nhưng sạch sẽ.

"Mình chết?"

Cô lập tức dậy khỏi giường, cúi đầu kiểm tra bản , mặc một chiếc áo sơ mi dài tay hoa văn và quần dài, giống như trang phục của phụ nữ nông thôn.

Tô Tinh Nại tưởng vẫn đang mơ, đưa tay véo một cái đùi , đau đến mức nước mắt cô sắp trào .

"Cô gái tỉnh ." Hai đang chuyện bên ngoài cửa thấy cô tỉnh dậy, vội vàng tìm .

Một lúc , một đàn ông vạm vỡ bước .

Tô Tinh Nại cảnh giác đối phương, ngập ngừng hỏi, "Anh là?"

Người nông dân vội vàng , "Cô đừng sợ, chúng đều là trong làng . Anh Cung ..."

Nghe thấy tên Cung Thành, Tô Tinh Nại sắc mặt căng thẳng vội vàng hỏi, "Cung

Thành ? Anh ? Anh đang ở !"

Liên tiếp mấy câu hỏi, nông dân lập tức nên trả lời câu nào.

Lúc một dân làng đến , "A Khôi, đến giờ , thể khiêng quan tài ngoài."

"Quan tài" Tô Tinh Nại lập tức ngây .

Cung Thành sẽ c.h.ế.t cùng cô trong hang chứ?

A Khôi đáp dân làng , "Được, sẽ ngay."

Khi đầu , A Khôi thấy Tô Tinh Nại nước mắt giàn giụa.

Điều khiến A Khôi, ít tiếp xúc với phụ nữ, chút bối rối, gãi gãi gáy hỏi, "Sao cô ?"

Tô Tinh Nại , "Cung Thành, em xin , là em liên lụy , hại em một bước. Anh yên tâm, vì em sống sót nên em nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình . Hy vọng suối vàng thể an lòng."

A Khôi vội vàng giải thích, "Không , ..."

Tô Tinh Nại đang đau buồn làm gì thời gian , đôi mắt ướt đẫm , cắt ngang lời , "Quan tài của sắp ngoài ? Có thể cho em gặp cuối ? Anh vì em mà mất mạng, đời em nhất định sẽ tha thứ cho bản . Vì là vị hôn phu danh nghĩa của em, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, đời sẽ chăm sóc cho ."

"Thì em yêu đến , c.h.ế.t mà em vẫn ở bên ." Một giọng nam quen thuộc đột nhiên truyền đến từ bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-giang-uyen-ngu-pho-lam-chau-trsh/chuong-535-tuong-cung-thanh-da-chet.html.]

Tô Tinh Nại cứng đờ, đột nhiên ngừng , đầu như thấy ma quỷ, Cung Thành từ từ bước .

Anh mặc áo sơ mi màu mơ và quần đen, quần áo rõ ràng rộng. Mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.

Tô Tinh Nại dụi dụi mắt, cho đến khi đến mặt cô, cô tặc lưỡi , "Anh chết!"

Cung Thành cong ngón tay nhẹ nhàng búng trán cô, "Em c.h.ế.t đến ?"

Cô ấp úng: "Vậy chuyện quan tài mà các ?"

A Khôi vội vàng : "Là hôm nay một cụ già trong làng mất, giúp khiêng quan tài."

Nghe , cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô vui mừng khôn xiết dậy lao lòng ôm chặt , "Cung khốn nạn, c.h.ế.t thật là quá!"

Cung Thành nhẹ nhàng ôm eo cô, giọng điệu mang theo một nụ tà mị, "Em yên tâm, em c.h.ế.t thì nỡ c.h.ế.t ."

vui vỗ n.g.ự.c , gì mà c.h.ế.t chóc, may mắn.

A Khôi bên cạnh thấy họ thiết như , "Lúc đó chúng đến kịp, may mà lửa vẫn còn kiểm soát , lập tức dập lửa cứu các bạn ngoài. Còn về chú Trương và dì Trương, chúng báo cảnh sát xử lý . Cảnh sát cử đến bắt họ, còn điều tra họ phạm nhiều tội buôn và giam giữ. Nửa đời e rằng ở trong tù ."

Nghe thấy kẻ trừng phạt, Tô Tinh Nại khỏi vui mừng.

Cung Thành thấy cô còn nhiều vết trầy xước, đỡ cô , "Ngồi xuống để bôi thuốc cho em."

"Em , chỉ là vết thương nhỏ." Tô Tinh Nại nghĩ đến điều gì đó, kéo lưng , nhớ lúc ở trong hang, hình như bỏng.

Tuy nhiên, kịp rõ, Cung Thành , "Anh thương, đừng lo lắng."

A Khôi , "Sao thương? Anh..."

Cung Thành cắt ngang lời , "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ."

A Khôi nhẹ nhàng liếc Cung Thành, cũng gì.

Tô Tinh Nại , liền tin, "Vậy , ."

Ngoài cửa dân làng đến , "Ở đầu làng mấy chiếc xe đến, chắc là đến đón các bạn."

Tô Tinh Nại lộ vẻ vui mừng, Cung Thành hỏi, "Có đến cứu chúng ?"

Cung Thành khẽ nhướng mày, "Ra ngoài xem là ."

Họ cùng đến đầu làng, thấy mấy chiếc xe sang trọng đậu lặng lẽ gốc cây đa lớn.

Đổng Tư Tư và Ninh Trạch Khải bước xuống xe.

Loading...