Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ buổi đấu thầu định mệnh đó, thứ bắt đầu đổi một cách chóng mặt. Công ty của Minh Phong liên tiếp gặp những vấn đề nan giải về chuỗi cung ứng, về đối tác, và cả về chất lượng sản phẩm.
Những vấn đề , tuy trực tiếp do gây , nhưng mối liên hệ mật thiết với những điều chỉnh thực hiện trong các hợp đồng cũ. Tôi chỉ đơn thuần là tháo gỡ những sợi dây từng buộc cho , để tự bơi trong biển lớn.
Minh Phong bắt đầu lộ rõ sự bối rối, lo lắng. Anh còn giữ vẻ tự tin, kiêu ngạo như nữa. Những xuất hiện cùng Mai Anh cũng thưa thớt dần, và nụ của ngày càng gượng gạo.
Một buổi tối, gọi điện cho , giọng đầy vẻ mệt mỏi và pha chút giận dữ: "Lan Vy, em đang làm gì ? Em hủy hoại ?"
Tôi mỉm lạnh nhạt: "Hủy hoại? Anh gì , Minh Phong? Tôi chỉ đang làm việc của thôi. Hay nghĩ, thất bại của đều là do gây ?"
Anh im lặng, gằn giọng: "Đừng giả vờ nữa. Anh rõ em đang nhắm . Em trả thù, đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ly-hon-trong-le-cuoi/chuong-6.html.]
Tôi phủ nhận, cũng khẳng định. Tôi chỉ đáp: "Minh Phong, nếu từng nghĩ tình yêu chín năm của chúng chỉ là trách nhiệm, thì bây giờ, cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một đối thủ kinh doanh."
Anh c.h.ế.t lặng. Có lẽ bao giờ nghĩ rằng thể những lời như , một cách lạnh lùng và dứt khoát đến thế.
Trong khi đó, Mai Anh bắt đầu tỏ khó chịu. Cô còn Minh Phong nuông chiều như . Những món quà xa xỉ cũng thưa dần, và dường như còn thời gian để đưa cô khắp nơi nữa.
Một , tình cờ gặp Mai Anh ở một quán cà phê. Cô với ánh mắt đầy thù hận, như thể là nguyên nhân của vấn đề mà cô đang gặp .
Cô tiến đến, giọng đầy vẻ chế giễu: "Cô tưởng cô làm thì Minh Phong sẽ với cô ? Đừng mơ tưởng! Anh giờ chỉ giữ lấy công ty thôi."
Tôi nhấp một ngụm cà phê, từ tốn đặt tách xuống. Tôi thẳng mắt cô , mỉm nhẹ: "Cô Mai Anh, hề Minh Phong . Tôi chỉ hiểu rằng, những thứ, một khi đánh mất, sẽ bao giờ thể tìm ."
Mai Anh sững . Cô ngờ thể những lời đó, một cách bình tĩnh và tự tin đến . Tôi dậy, rời , bỏ Mai Anh với gương mặt tái mét và ánh mắt đầy hoang mang. Màn kịch đang dần đến hồi kết, và sẵn sàng cho màn vả mặt cuối cùng.