Thời gian trôi qua, dần lấy sự cân bằng trong cuộc sống. Vết thương lòng vẫn còn đó, nhưng nó còn rỉ m.á.u đau đớn như . Nó trở thành một vết sẹo, một dấu ấn nhắc nhở về những gì trải qua và những bài học học .
Một ngày nọ, nhận một cuộc gọi từ luật sư Hùng. Anh thông báo Trầm Tuấn Anh kết án tù. Thời gian thụ án quá dài, nhưng đủ để trả giá cho những sai lầm của .
Tôi cảm thấy vui mừng hả hê khi tin đó. Thay đó, chỉ cảm thấy một sự trống rỗng. Mọi hận thù dường như tan biến theo thời gian, chỉ còn sự tiếc nuối cho một mối tình chết.
Tôi tự hỏi, nếu Trầm Tuấn Anh phản bội , cuộc đời chúng sẽ ? Liệu chúng thể sống hạnh phúc bên đến trọn đời ? tự nhủ, quá khứ qua, thể đổi .
Tôi tập trung công việc mới. Tôi làm việc trong một tổ chức phi lợi nhuận, chuyên giúp đỡ những phụ nữ gặp cảnh khó khăn. Công việc mang cho một niềm vui và ý nghĩa mà đây từng .
Tôi gặp gỡ nhiều phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, những vượt qua nghịch cảnh để vươn lên. Câu chuyện của họ truyền cảm hứng cho , giúp nhận rằng hề đơn độc.
Tôi cũng dành thời gian cho sở thích cá nhân. Tôi tham gia một lớp học vẽ, học cách thể hiện cảm xúc của qua những nét cọ và màu sắc. Tôi nhật ký, ghi những suy nghĩ, những cảm xúc của . Đó là một cách để tự chữa lành và đối diện với bản .
Một buổi chiều nọ, khi đang dạo trong công viên, tình cờ thấy Diệp Hạ. Cô đang đẩy một chiếc xe nôi, bên trong là một đứa bé bụ bẫm. Cô còn vẻ ngoài sang chảnh, kiêu kỳ như . Thay đó, cô trông khá mệt mỏi, tiều tụy.
Diệp Hạ thấy , ánh mắt thoáng chút bối rối. Cô cúi gằm mặt, định lướt qua . lên tiếng: “Diệp Hạ.”
Cô dừng , ngẩng đầu lên. “Chị An Nhiên.” Giọng cô nhỏ nhẹ, còn sự ngạo mạn như xưa.
“Đứa bé là con của Trầm Tuấn Anh ?” Tôi hỏi, giọng điệu bình thản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ly-hon-giua-trung-tam-thuong-mai/chuong-8.html.]
Cô gật đầu. “Vâng. Thằng bé tên là Trầm Khang.”
Tôi đứa bé trong xe nôi. Thằng bé đôi mắt giống Trầm Tuấn Anh, nhưng nét gì đó đáng yêu, ngây thơ.
“Cô nuôi con một ?” Tôi hỏi.
Diệp Hạ thở dài. “Vâng. Anh Tuấn Anh bỏ rơi em. Anh còn tiền, còn gì cả. Em tự lo cho thằng bé.”
Tôi cảm thấy thương hại cô . Cô tự chọn con đường . cũng còn hận thù nữa. Tôi chỉ cảm thấy một sự vô cảm.
“Cô sống nhé,” , bước . Tôi dây dưa gì thêm với cô nữa. Cuộc đời rẽ sang một hướng khác, và quá khứ.
Những ngày đó, suy nghĩ nhiều về cuộc gặp gỡ với Diệp Hạ. Tôi nhận rằng, dù trả thù Trầm Tuấn Anh, nhưng nỗi đau mà gây vẫn còn đó, chỉ với , mà còn với Diệp Hạ và đứa bé vô tội.
Tôi hiểu rằng, đôi khi, sự trả thù mang sự bình yên tuyệt đối. Nó chỉ là một cách để giải tỏa cơn giận dữ, nhưng thể xóa nhòa những vết thương lòng.
Tôi quyết định buông bỏ tất cả. Buông bỏ hận thù, buông bỏ quá khứ. Tôi sống một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn. Tôi tập trung việc xây dựng tương lai của , chứ mãi mãi chìm đắm trong bóng tối của quá khứ.
Tôi vẫn giữ liên lạc với luật sư Hùng. Anh giúp nhiều trong giai đoạn khó khăn. Anh cũng là một bạn , luôn lắng và đưa những lời khuyên hữu ích.
Tôi còn nghĩ đến chuyện tình yêu hôn nhân nữa. Tôi dành thời gian cho bản , cho công việc, và cho những yêu. Tôi tin rằng, hạnh phúc sẽ đến với một thời điểm thích hợp, khi thực sự sẵn sàng đón nhận nó. Và quan trọng hơn, hạnh phúc đó là hạnh phúc thật sự, là một ảo ảnh xây dựng sự dối trá.