Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến - Chương 230: Nước lê đường phèn

Cập nhật lúc: 2025-09-26 09:06:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bản sa lê khi ăn sống vị giòn, mịn, mọng nước, chua ngọt miệng.

Sau khi hầm cách thủy, một mùi thơm thanh mát của thịt lê ngừng bay từ ống khói.

Khiến trong nhà họ Sang trong sân liên tục về phía bếp, trong đầu chỉ một suy nghĩ: Bao giờ thì ăn đây?

Sang Vĩnh Cảnh, thiếu kiên nhẫn nhất, cứ chốc chốc ở cửa bếp, thò đầu , mắt cứ dán chặt nồi lớn đang bốc nước.

Sang Du thực sự nhịn nổi, nàng bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, nhặt một quả sa lê từ trong giỏ ném cho ông: “phụ , nếu đợi thì cứ ăn một quả lê , còn hầm thêm một lát nữa cơ.”

Sang Vĩnh Cảnh cũng câu nệ, ông đón lấy quả lê, chùi chùi áo “rắc” một tiếng cắn xuống, nước lê b.ắ.n tung tóe.

Ông chút lúng búng: “Cha đói, chỉ xem hộ con khi nào thì ăn thôi.”

Sang Du: “…” Một quả lê lớn như trong tay đến năm giây ăn một nửa mà còn đói ?

nàng cũng tiện vạch trần ông, đành đáp : “Hầm thêm một khắc, đó ủ thêm một lát, hai khắc nữa là thể ăn .”

Được tin chuẩn, Sang Vĩnh Cảnh lúc mới gặm lê hài lòng rời , khi ông , Sang Du Tiểu Chiêu đang bếp lửa đốt củi: “Con thấy nóng , nghỉ một lát .”

Việc đốt củi vốn dĩ cơ bản đều do Sang Hưng Hạo bao hết, nhưng từ khi y kết với lũ trẻ trong thôn, thì cả ngày thấy bóng , ngược Tiểu Chiêu chủ động đảm nhiệm vị trí .

Tiểu Chiêu mỉm lắc đầu hiệu mệt, nàng thích ở cùng Sang Du, một cảm giác an tâm khó tả.

Nhìn thấy nụ gương mặt nàng, những lời Sang Du định nhất thời nuốt ngược trong.

Tiểu Chiêu ở nhà mười ngày, hôm qua khi nàng bôi thuốc cho vết thương của nàng , phát hiện những vết sẹo cơ bản đều đóng vảy, gần như lành.

Nàng nghĩ rằng trong nhà thêm ngoài dù cũng chút bất tiện, nên hỏi ý kiến nàng , xem học thứ gì .

Nàng thể bỏ tiền đưa nàng học nghề, đợi khi nàng thành thợ, còn thể cho nàng mượn một khoản tiền làm vốn khởi nghiệp.

khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét thơ ngây của nàng , nàng đành lòng, thôi thì cứ nuôi thêm một thời gian nữa .

Chậm nhất là trong vòng một tháng, chắc chắn đưa nàng . Nuôi nhất thời, thể nuôi cả đời, đến cuối cùng nàng vẫn tự mưu sinh mới là con đường đúng đắn.

Hai khắc đúng, Sang Vĩnh Cảnh đúng hẹn xuất hiện ở cửa bếp, ông chuyên môn canh chừng bên cạnh đồng hồ mặt trời mà đợi .

“phụ đến đúng lúc lắm, giúp con bưng mấy cái bát ngoài, cẩn thận kẻo nóng.” Sang Du thấy ông một chút cũng ngạc nhiên, ngược còn tự nhiên mà sai bảo.

Hai cái bát úp lót vải gai bưng đình nghỉ mát, nơi ngược còn sử dụng thường xuyên hơn cả chính sảnh.

Cả nhà quây quần quanh bàn trong đình nghỉ mát, mỗi mặt đều đặt một cái bát úp , Sang Du đảo mắt một vòng, ai nấy đều mắt tròn xoe chằm chằm bát.

Nàng chợt thấy cảnh chút buồn , “phì” một tiếng bật .

“Du Nhi con cái gì , , cái bát bây giờ mở ?” Sang Vĩnh Cảnh chút khó hiểu nàng một cái, nhanh thu hồi ánh mắt, dán cái bát.

“Được, cẩn thận đừng để bỏng.”

Nàng cho phép, cả nhà lập tức hành động.

Người như Sang Vĩnh Cảnh sợ nóng, khi ăn còn quên chăm sóc lão nương, trực tiếp vươn tay vén bát của Lão thái thái, đó là của phu nhân, cuối cùng mới đến của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/luu-day-ba-nghin-dam-ta-nho-tai-nau-nuong-dua-ca-nha-thang-tien/chuong-230-nuoc-le-duong-phen.html.]

Sang Hưng Gia thông minh hơn, liền lấy vải gai bàn lót tay, hết giúp Sang Du và Tiểu Chiêu mở , mới mở cái của .

Theo tiếng cái bát úp vén lên, một luồng hương thơm thanh mát của lê tức thì xộc mũi.

Vốn dĩ Sang Vĩnh Cảnh đang ôm ấp kỳ vọng lớn lao về vật trong bát, ông vội vàng bát của , sững sờ.

...Đây chẳng vẫn là sa lê ? Chỉ là hấp chín mà thôi.

Liếc thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của ông, Sang Du khẽ một tiếng: “Mở nắp , dùng thìa múc từ giữa mà ăn, hết uống phần nước canh bên trong đó mới ăn phần thịt quả.”

Vừa , nàng liền làm mẫu , vén nắp lê đặt sang một bên.

Sa lê khi hầm cách thủy chậm, vỏ ngoài nhăn nhưng vẫn giữ nguyên vẹn, phần thịt quả bên trong trở nên trong suốt nửa trong mờ.

Nước canh dạng thạch nửa trong suốt, nấm tuyết hầm keo khiến nước canh trở nên vô cùng sánh đặc, thìa nhẹ nhàng khuấy động sẽ kéo theo một ít sợi keo dính.

Sang Du múc một thìa canh khẽ thổi nguội, từ từ đưa miệng.

Nước canh sánh mịn, miệng tựa như tơ lụa bao bọc lấy đầu lưỡi.

Những cánh nấm tuyết nhỏ mềm mại bám đầy chất keo đặc, độ giòn sần sật mang một chút dai dai, vị ngọt thanh hề ngấy.

Thịt lê dùng thìa nhẹ nhàng múc một cái tan , trở nên mềm nhừ và xốp nát, mang hương trái cây tự nhiên, hút đủ vị ngọt thanh của mạch nha và chất keo của nấm tuyết.

Thịt quả mịn màng cặn, mọng nước, tan chảy trong miệng, như một loại mứt trái cây ngọt ngào tan đầu lưỡi.

Cả quả lê hầm cách thủy, giống như một viên thạch lê cô đặc đầy đủ, mỗi ngụm đều thể nếm sự mềm mại của nấm tuyết và độ xốp mềm của sa lê.

Trong thời tiết dần chuyển lạnh, cảm giác ấm áp lan tỏa từ cổ họng đến dày, khiến cả trở nên sảng khoái và dưỡng ẩm.

“Ưm! Du Nhi, món nước lê đường phèn của con bổ dưỡng, đúng là một thứ .” Sang Vĩnh Cảnh thưởng thức liên tục khen ngợi.

Có thể ông tham ăn, nhưng tuyệt đối thể ông phẩm vị, ông ăn qua bao nhiêu món ngon, việc ông khen ngợi như đủ để chứng minh món nước lê đường phèn phi phàm đến mức nào.

Tạ Thu Cẩn cũng gật đầu đồng tình với lời ông: “Ăn cảm giác hương vị đa dạng, vô cùng ẩm ướt, đặc biệt thích hợp cho mùa thu đông.”

Liên tục khen, khóe môi Sang Du sắp giữ , nàng khiêm tốn : “Bình thường thôi, nếu ngon thì cứ uống nhiều .”

Sau khi quen với việc tiếng gà gáy đánh thức mỗi ngày khi mặt trời mọc, Sang Du dần hình thành đồng hồ sinh học, thể thức dậy một giây khi gà gáy.

Hôm nay nàng như thường lệ mở mắt, giây tiếp theo tiếng gà gáy vang lên.

Nhìn Tiểu Chiêu bên cạnh tiếng ồn làm phiền mà che tai cuộn tròn ngủ tiếp, nàng bật lắc đầu.

Chỉ những lúc như thế mới thể thấy nàng là một đứa trẻ lớn, những lúc khác đều mang vẻ già dặn chững chạc, còn trưởng thành hơn cả cha nàng.

Đắp chăn cẩn thận cho Tiểu Chiêu, Sang Du khoác áo choàng ngoài chuẩn cửa.

Cánh cửa hé một khe nhỏ, một luồng gió lạnh thấu xương liền luồn theo ống tay áo, ống quần xộc , khiến nàng nổi da gà.

Sang Du vội vàng siết chặt áo choàng, rụt cổ xoa xoa cánh tay, ngoài, mặt đất phủ một lớp sương trắng dày đặc.

Sương giáng, mùa đông thực sự đến .

Loading...