Lục Thiếu, Vợ Anh Là Bác Sĩ Thiên Tài - Lục Cảnh Viêm, Cố Thanh - Chương 41: Có lẽ là thần giao cách cảm

Cập nhật lúc: 2025-11-21 18:02:29
Lượt xem: 1,559

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thừa Duẫn ngơ ngác bóng lưng Cố Thanh.

?

Tầng hai của khách sạn là phòng riêng, thường dùng cho những quyền thế và giàu đến để đàm phán việc quan trọng.

Sau khi Cố Thanh lên, cô dọc hành lang dài một lúc, liền thấy trợ lý của Lục Cảnh Viêm ngoài một phòng riêng.

Xem Lục Cảnh Viêm thật sự ở đây.

Cố Thanh bước nhanh tới.

Sàn khách sạn trải thảm, tiếng giày cao gót đó gần như thấy.

Cố Thanh chạy đến cửa, trợ lý mới thấy đến.

Anh vội vàng cúi chào Cố Thanh: “Cô Cố.”

Sau lời chào, cung kính hỏi: “Sao cô ở đây?”

Cố Thanh khẽ gật đầu đáp , nhưng trả lời câu hỏi của . Cô cánh cửa phòng riêng và hỏi: “Cảnh Viêm ở trong ?”

Trợ lý gật đầu: “Vâng, Tổng giám đốc Lục đang đàm phán hợp tác với đối tác.”

Anh hỏi: “Cô Cố, cô cần thông báo với Lục một tiếng ?”

Đàm phán làm ăn tự nhiên thể quấy rầy, Cố Thanh lắc đầu, mím môi : “Không cần, vội, cứ đợi bên ngoài là .”

Thấy cô , trợ lý gật đầu và im lặng.

Cố Thanh xuống chiếc ghế sofa bên cạnh hành lang, điện thoại ting lên tiếng thông báo tin nhắn.

Cô mở xem, là tin nhắn WeChat của Chu Thừa Duẫn gửi tới.

Chu Thừa Duẫn:

$$Bác sĩ Cố, cô gặp ai mà vội thế?$$

Phía câu , còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc tò mò, hóng chuyện.

Cố Thanh khẽ nhếch môi, gõ chữ trả lời :

$$Bố bảo theo là để học hỏi, để làm phóng viên lá cải.$$

Xong, cô gửi thêm một tin nhắn nữa:

$$Cậu ăn xong thì về , cần đợi . Bữa hôm nay coi như nợ .$$

Bên nhanh chóng trả lời bằng biểu tượng cảm xúc “Đã nhận”.

Cố Thanh bỏ điện thoại túi xách, ghế sofa, lặng lẽ chờ đợi trong phòng riêng bước .

Bên trong phòng riêng.

Đối tác đồng hồ, cuộc đàm phán kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ.

Ông luôn cảm thấy Lục Cảnh Viêm tỏa một loại áp suất thấp, đầu tiên khiến ông cảm thấy thời gian trôi qua thật dài.

Hai tiếng đầu tiên vẫn , nhưng giữa chừng ngoài điện thoại xong trở , lông mày nhíu chặt liền hề giãn .

Người thiếu gia lớn nhà họ Lục ít lạnh lùng, ngờ cường điệu đến mức .

Áp suất thấp , gần như khiến c.h.ế.t cóng.

Cuối cùng, sự nhượng bộ của ông , Lục Cảnh Viêm gật đầu đồng ý với yêu cầu ông đưa .

Cũng đáng công ông nhiều lời như cả buổi chiều.

Ông dậy vươn tay về phía Lục Cảnh Viêm, Lục Cảnh Viêm bắt tay ông , thản nhiên : “Tổng giám đốc Trương cứ tự nhiên.”

Nghe , đàn ông trung niên họ Trương liền mỉm rời : “Vậy làm phiền Tổng giám đốc Lục nữa.”

Trong phòng riêng trở nên yên tĩnh, Lục Cảnh Viêm rõ ràng vẫn thoát khỏi khung cảnh thấy ban nãy.

Cố Thanh kéo cà vạt của đàn ông .

Cà vạt và thắt lưng của đàn ông, là những thứ mà mật phép chạm .

Mặc dù Cố Thanh giải thích rõ ràng danh tính của đàn ông đó với WeChat.

Anh cũng tự nhủ đừng nghĩ nhiều.

mà… thể kiểm soát .

Lục Cảnh Viêm cúi đầu, xuống đôi chân , ánh mắt tối , đáy mắt thoáng lên vẻ tự giễu.

So với , đàn ông là một đàn ông bình thường.

Anh còn một đôi chân khỏe mạnh khác biệt với .

lúc đang chìm suy tư, cánh cửa phòng riêng vang lên tiếng động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh/chuong-41-co-le-la-than-giao-cach-cam.html.]

“Cạch—”

Lục Cảnh Viêm tưởng là trợ lý đến gọi , vẫn cúi đầu, trầm giọng : “Cậu ngoài , ở một một lát.”

Trả lời là lời đáp cung kính của trợ lý, mà là một giọng dễ .

“Cả cũng ?”

Giọng đó kiều mềm, dịu dàng.

Lưng Lục Cảnh Viêm cứng đờ, thái dương “thình thịch” nhảy lên một cái.

Anh đột ngột ngẩng đầu qua.

Cố Thanh đang cách đầy ba mét, nghiêng đầu mỉm với .

“Em…”

Cứ như đang mơ, Lục Cảnh Viêm chớp mắt, xác nhận mặt đột nhiên biến mất, mới tiếp tục mở lời: “Sao em ở đây?”

“Ưm.”

Cố Thanh đảo mắt một vòng, cố ý trêu chọc bằng chính câu từng với cô khi theo đuổi cô: “Có lẽ là thần giao cách cảm. Tôi đang nghĩ đến , nên xuất hiện mặt đây.”

Lời tình tứ cô như thể tùy tay nhặt , lọt tai Lục Cảnh Viêm, như một viên đá ném hồ, b.ắ.n tung tóe vô tia nước.

Đường quai hàm trở nên căng thẳng, một vệt đỏ đột nhiên dâng lên khuôn mặt cương nghị.

“Tôi…” Anh , hề nghĩ đến cô. thể thừa nhận, đó là lời dối.

Thấy Lục Cảnh Viêm hề chút quen thuộc nào với câu , Cố Thanh cũng quá thất vọng.

thì ngay từ đầu khi bắt đầu điều trị cho , cô sự chuẩn tâm lý .

“Không đùa với nữa.” Thấy vẻ mặt như lời thể , Cố Thanh nở nụ rạng rỡ: “Thật lên tìm , là cố ý đến để giải thích. Người ở lầu cùng ban nãy, là trợ lý của , cũng là bạn . Hôm nay từ nước ngoài về, sân bay đón , nên mới cùng ăn. Hơn nữa…”

Nói đến đây, Cố Thanh liếc Lục Cảnh Viêm một cách đầy ẩn ý, : “Lần về nước là vì cô gái thích. Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, nếu , đến lúc đó, còn chịu đến tham dự đám cưới của chúng .”

Lục Cảnh Viêm là cố ý đến để giải thích, trong lòng như một chùm pháo hoa nổ tung, tất cả sự bất an đó, lập tức xoa dịu.

Cảm giác nghẹt thở trong lòng biến mất, đó là niềm vui khôn tả. đối diện với ánh mắt trần trụi của cô, Lục Cảnh Viêm thể bộc lộ niềm vui một cách trực tiếp.

Yết hầu trượt lên xuống, mặt sang một bên, theo bản năng cứng miệng : “Tôi hiểu lầm.”

Anh dám…

Anh dám bộc lộ cảm xúc của ngoài.

“Ồ, ?” Đối mặt với sự khó ở của , Cố Thanh nhướng mày, vẫn chọn thuận theo : “Thế thì .”

Trong phòng riêng yên tĩnh chốc lát, Lục Cảnh Viêm rủ mắt xuống.

Tiếng bước chân nhỏ từ phía truyền đến, dần gần.

Chưa kịp ngẩng đầu lên, tấm t.h.ả.m màu đỏ sẫm trải hoa văn phức tạp, xuất hiện một đôi giày cao gót nhọn màu bạc.

Cố Thanh dừng mặt Lục Cảnh Viêm, cô xổm xuống, chủ động nắm tay áp lên má .

“Bất kể hiểu lầm , cũng giải thích với , vì cho , khác đến , cũng liên quan gì đến . Chỉ , là duy nhất xác định. Ngoài , sẽ cân nhắc bất cứ ai khác, cũng nỡ để ghen.”

Giọng cô cực kỳ nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đang buồn bã, má cô còn thỉnh thoảng cọ mu bàn tay .

Cô dường như đang phạm quy.

Sao lời tình cảm đến thế?

Cổ họng Lục Cảnh Viêm nghẹn , đôi mắt như ánh nước d.a.o động.

Môi khép , khép , lặp lặp , cuối cùng vẫn một lời.

Chỉ thốt một chữ từ cuống họng: “Ừm.”

Cố Thanh , lọt lòng.

Cố Thanh về đến nhà họ Cố, đỗ xe bãi.

Vừa bước cửa đại sảnh, Cố Nhược gọi .

“Thật ngờ nha, chị gái thể giỏi giang đến .” Giọng âm dương quái khí từ miệng cô thốt .

Cố Nhược tìm cô, chắc chắn là đến gây chuyện.

Hôm nay Cố Thanh lười để ý đến cô , chuẩn lướt qua mặt cô , nhưng giơ tay chặn đường.

Cố Thanh nhíu mày, nghiêng đầu .

Cố Nhược thích thua kém bất cứ điều gì, đặc biệt là mặt Cố Thanh.

Thấy cô dùng ánh mắt đó , cô cũng nhíu mày lườm .

Cố Nhược rằng, cô là mặt búp bê, khác với khuôn mặt trái xoan lạnh lùng của Cố Thanh.

Ánh mắt và hành động như xuất hiện mặt cô , hề chút áp lực nào, ngược còn trông buồn .

Loading...