Không ngờ gặp trong tình cảnh . Hai một cái, một một chặn đường : "Thanh Thanh, tối muộn thế còn ngoài dạo mát ?"
Tôi chạy nhưng bọn họ kéo tay . Ngô Hữu : "Đến chơi với mấy một lát , đừng vội về mà!"
Ngô Tả và Ngô Hữu hai kéo tay , cưỡng ép đưa đến ruộng ngô. Tôi cất tiếng kêu cứu nhưng thể phát âm thanh, cổ họng như bông gòn nút kín.
Ngô Tả ấn xuống ruộng ngô, tay yên phận sờ soạng khắp nơi, lung tung cởi cúc áo của .
"Thanh Thanh lớn đấy nhỉ, da dẻ trơn tru mềm mại kìa." Hắn dí miệng gần cổ , cố gắng hít hà mùi hương .
Ngô Hữu trông vẻ lo lắng: "Anh ơi, sẽ phát hiện chứ? Bà ngoại con nhóc hung dữ lắm đó!"
Ngô Tả hung hăng nhổ một bãi đờm đặc bên cạnh: "Sợ cái gì? Mày chơi ? Nếu mày sợ thì về nhà , lão tử tự hưởng thụ."
"Nó chỉ là một con bé câm thôi, đời chắc gả , bọn chơi với nó là coi trọng nó đấy."
Tuy mới mười hai tuổi, nhưng cũng hai chắc chắn chẳng ý gì.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi, nhanh chóng hai em chúng nó xé toạc, bên trong chỉ còn chiếc áo lót ba lỗ của .
Hai bọn chúng, một giữ tay , một giữ chân , đó làm gì thì làm với .
Trong lúc nguy cấp, buột miệng : "Nếu đụng , hai các sẽ c.h.ế.t đất chôn ."
Ngô Tả và Ngô Hữu giật kinh hãi, bọn họ ngờ chuyện.
Ngô Hữu vẫn còn chút sợ hãi: "Anh ơi, nó là đứa câm , là thôi . Lỡ mà nó thì ?"
Ngô Tả hung tợn liếc : "Ban đầu định là em chơi đùa một chút thôi, nhưng nó chuyện thì thể giữ nó , lát nữa xong việc thì g.i.ế.c nó ."
Lòng chợt lạnh. Ngô Tả chẳng qua chỉ là một học sinh cấp ba, trái tim độc ác đến ? Lời g.i.ế.c của nhẹ nhàng như g.i.ế.c gà .
Hai em chúng nó, tay mò mẫm , miệng hôn hít, cọ xát loạn xạ .
Tôi nhắm mắt cam chịu, trong lòng hận đến ngứa ngáy, nghĩ rằng dù c.h.ế.t cũng kéo hai em chúng nó c.h.ế.t cùng.
Ngay khi Ngô Tả đang xột xoạt cởi quần, lúc Ngô Hữu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: "A! Anh ơi, em rắn cắn , làm bây giờ?"
Ngô Hữu giơ cánh tay lên, đó là một con rắn lục đuôi đỏ to bằng chiếc đũa. Cậu sợ đến tái mặt.
Ngô Tả chửi một tiếng " kiếp" buông .
Nhanh chóng chạy đến giúp em trai gỡ con rắn độc xuống, cúi xuống cánh tay em trai mà hút m.á.u độc ngoài.
Lúc chạy thì còn đợi khi nào nữa? Tôi ba chân bốn cẳng mà chạy.
6
Tôi vội vã chạy về nhà, suýt nữa thì bao giờ còn gặp bà ngoại nữa .
Bà ngoại thấy quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, còn sót những vết bầm tím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/long-nguoi-nong-sau/chuong-3.html.]
Làm hiểu chuyện gì xảy . Bà lóc ôm : "Là ai làm hả? Thanh Thanh, con cho bà ngoại , bà ngoại liều cái mạng già cũng g.i.ế.c cả nhà chúng nó."
Tôi mà lắc đầu. Mẹ bên cạnh như chuyện gì, mỉa mai : "Tao những lời thề thể bừa, xong ứng nghiệm đấy."
"Còn trẻ thế để phá , khó mà con cái, đúng là quỷ đòi nợ tuyệt tử tuyệt tôn!"
Tôi là phá , nhưng trong mắt tràn đầy sự khinh thường, Bà chỉ thể thấy những gì Bà thấy.
Bà ngoại hai mắt đỏ hoe: "Vương Á Mai! Con là một ! Con những lời con lương tâm hả? Nếu con còn dám nhằm Thanh Thanh, thì hãy dẫn thằng con quý báu của con cút cho bà!"
"Con đứa con gái là Thanh Thanh, bà cũng đứa con gái như con!"
"Trước khi con về, hai bà cháu vẫn sống yên . Con về thì bao nhiêu chuyện rắc rối, thấy con mới là quỷ đòi nợ.
Ta nên sinh con."
Bà ngoại tắm rửa cho xong, kiểm tra cơ thể .
Cho đến khi xác nhận thật sự xâm hại, bà mới nhẹ nhõm thở phào một .
Chưa đợi bà ngoại mặt chất vấn, trời sáng, nhà Ngô Tả Ngô Hữu kéo đến.
Hơn chục kéo đến, nửa làng đều túm tụm cửa nhà xem náo nhiệt.
Bố Ngô Tả, Ngô Hữu đến tay , bọn họ khiêng hai cỗ thi thể, rầm rộ chặn kín cửa nhà .
Hà Húc thấy gõ cửa, liền chạy mở cửa cho .
Bố Ngô Tả, Ngô Hữu kéo bé : "Chị mày hôm qua , về lúc nào?"
Hà Húc chớp mắt: "Mẹ con Hà Thanh Thanh tối qua chạy ngoài tìm đàn ông , con Chị về lúc nào chứ, con ngủ say ."
Bà ngoại những lời đó suýt chút nữa thì ngất xỉu. Bố Ngô Tả, Ngô Hữu bắt đầu gào thảm thiết: "Ông trời ơi, Hà Thanh Thanh cái con tiện nhân hổ, dụ dỗ hai đứa con trai của !"
"Hôm qua hai đứa con trai lớn của tôia đêm về nhà, với bố nó tìm. Rồi phát hiện cả hai đều ngất xỉu trong ruộng ngô."
"Hữu Hữu vẫn còn một thở, là tìm Hà Thanh Thanh."
"Chắc chắn là cái con tiện nhân đồ trời đánh dụ dỗ con trai mà, bọn nó sắp thi đại học đó!"
Hàng xóm láng giềng vây kín nhà , chỉ trỏ .
Bà vợ của trưởng thôn nhả vỏ hạt dưa : "Mới mười hai tuổi dụ dỗ đàn ông , mà còn một lúc hai đứa. Mấy xem, đừng thấy nó câm mà coi thường, chỗ khác nó năng khiếu ghê!"
Bà ngoại cố gắng gượng : "Không Thanh Thanh nhà , Thanh Thanh nhà làm cái chuyện đó, bà mà còn ở đây phun lời dơ bẩn thì khách khí !"
Thím Lục chen lời: "Bà ngoại của Hà Thanh Thanh, bà cái gì hả? Làng con trai vốn dĩ nhiều. Người nhà họ Ngô cũng chắt bóp từng đồng nuôi hai đứa học sinh cấp ba, bây giờ xảy chuyện , bà cho một lời giải thích ?"
Bà ngoại mắng bà : "Nói cái đầu bà ! Thanh Thanh nhà chúng mới mười hai tuổi.”
“Con bé tuy thích chuyện, nhưng là một đứa trẻ như thế nào thì hàng xóm láng giềng chẳng lẽ ? Thanh Thanh nhà thật thà, an phận."
Có một bà thím mắt tinh nhanh nhẹn, một tay kéo từ trong nhà . Nắng chiếu cổ , đó còn những vết bầm tím.